Phân tích vấn đề bản quyền trong việc xây dựng các nguồn thông tin thực của thư Viện số
Tóm tắt Phân tích vấn đề bản quyền trong việc xây dựng các nguồn thông tin thực của thư Viện số: ...ỡng chế là tiêu chuẩn đòi hỏi doanh nghiệp nhất thiết phải chấp hành trong sản xuất, thi công và chịu sự giám sát thực thi của cơ quan quản lý tiêu chuẩn hoá, là quy phạm kỹ thuật có tính chất pháp quy, do đó không đ−ợc luật bản quyền bảo hộ. Tiêu chuẩn có tính khuyến nghị thuộc về quy...nghìn nămnăm 1998 của Mỹ quy định cho phép th− viện dùng ph−ơng thức “sử dụng hợp lý” để chế tác 3 loại phục chế phẩm l−u trữ trong th− viện, trong đó bao gồm bản phục chế số, nh−ng không đ−ợc đem bản phục chế số truyền bá cho công chúng ngoài toà nhà th− viện. Điều đó có nghĩa là th− ...mà WTO quy định, mà còn vì sau này bất cứ đơn vị và cá nhân nào khi sử dụng tác phẩm của ng−ời khác đều không thể vi phạm quy định này. Thứ ba, Điều 5 Điều lệ quản lý chế phẩm nghe nhìn mới do Quốc vụ viện Trung Quốc ban bố, bắt đầu thực hiện từ ngày 1 tháng 2 năm 2002, quy định: “Nhà ...
tiêu chuẩn nhà n−ớc làm thí dụ, hoàn toàn không phải tất cả các tiêu chuẩn nhà n−ớc do các cơ quan, tổ chức quản lý tiêu chuẩn hoá nhà n−ớc chế định đều thuộc loại tài liệu pháp quy và đều không đ−ợc luật bản quyền bảo hộ. Nói chung, tiêu chuẩn nhà n−ớc có thể đ−ợc chia thành 2 loại: tiêu chuẩn có tính c−ỡng chế và tiêu chuẩn có tính khuyến nghị. Tiêu chuẩn có tính c−ỡng chế là tiêu chuẩn đòi hỏi doanh nghiệp nhất thiết phải chấp hành trong sản xuất, thi công và chịu sự giám sát thực thi của cơ quan quản lý tiêu chuẩn hoá, là quy phạm kỹ thuật có tính chất pháp quy, do đó không đ−ợc luật bản quyền bảo hộ. Tiêu chuẩn có tính khuyến nghị thuộc về quy phạm kỹ thuật tự nguyện áp dụng, hoàn toàn không mang tính chất pháp quy, nếu trong quá trình chế định loại tiêu chuẩn này cần bỏ ra lao động có tính sáng tạo, phù hợp với những điều kiện cần thiết để cấu thành tác phẩm đ−ợc luật bản quyền quy định, thì loại tiêu chuẩn này đ−ợc luật bản quyền bảo hộ. Trong vụ tranh chấp bản quyền mà Viện Nghiên cứu Thiết kế Tiêu chuẩn Xây dựng Trung Quốc kiện Công ty Xuất bản Điện tử Yinguan Bắc Kinh, bên nguyên là ng−ời chế định tiêu chuẩn thiết kế xây dựng nhà n−ớc. Năm 2000, bên bị đã đ−a tập biểu đồ tổng quát về tiêu chuẩn thiết kế xây dựng nhà n−ớc về n−ớc, điện, nhiệt do bên nguyên biên soạn vào đĩa quang mà mình chế tác và xuất bản phát hành d−ới hình thức xuất bản phẩm điện tử, bên nguyên kiện bên bị xâm phạm bản quyền của mình. Toà án nhân dân trung cấp số 1 thành phố Bắc Kinh cho rằng, tiêu chuẩn kỹ thuật mà bên nguyên đứng quyền tuy Vấn đề bản quyền... 47 do cơ quan hành chính nhà n−ớc ban hành d−ới hình thức tài liệu, nh−ng thuộc về tiêu chuẩn có tính chỉ đạo kỹ thuật, là tiêu chuẩn có tính khuyến nghị, trong quá trình chế định tiêu chuẩn này, ng−ời chế định đã phải bỏ ra lao động có tính sáng tạo, nên nó phù hợp với những điều kiện cần thiết để cấu thành tác phẩm, thuộc phạm vi bảo hộ của luật về quyền tr−ớc tác, do đó bên bị đã xâm phạm quyền phục chế và quyền phát hành của bên nguyên, toà tuyên bên bị phải bồi th−ờng cho bên nguyên khoản thiệt hại kinh tế là 120.000 NDT (5). Còn cần chỉ ra rằng, tiêu chuẩn có tính c−ỡng chế nhà n−ớc tuy không đ−ợc luật bản quyền bảo hộ, nh−ng cũng không có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể tuỳ tiện truyền bá. Thông th−ờng, để bảo đảm cho những tiêu chuẩn này đ−ợc ban bố và thực thi đúng đắn, cơ quan quản lý tiêu chuẩn hoá sẽ căn cứ vào chức năng và quyền hạn, trao quyền xuất bản chúng cho cơ quan xuất bản đ−ợc chỉ định. Ngày 18 tháng 8 năm 1997, Cục Giám sát Kỹ thuật Nhà n−ớc và Vụ Báo chí Xuất bản nhà n−ớc đã liên hợp công bố Biện pháp quản lý việc xuất bản tiêu chuẩn, quy định “tiêu chuẩn phải do đơn vị xuất bản chính thức, đ−ợc ngành hành chính xuất bản Quốc vụ viện phê chuẩn xuất bản, tiêu chuẩn nhà n−ớc do Nhà xuất bản Tiêu chuẩn Nhà n−ớc xuất bản”. Tháng 6 năm 1999, Toà án Nhân dân Tối cao Trung Quốc, trong công văn tr−ng cầu ý kiến gửi Cục Bản quyền Nhà n−ớc Trung Quốc, cho rằng, “để bảo đảm công bố và thực thi đúng đắn tiêu chuẩn, ngành quản lý tiêu chuẩn hoá căn cứ theo chức năng quyền hạn trao quyền xuất bản tiêu chuẩn có tính c−ỡng chế cho Nhà xuất bản Tiêu chuẩn Trung Quốc, đây vừa là một sự xác nhận t− cách kinh doanh, loại trừ t− cách xuất bản của các đơn vị xuất bản khác, đồng thời d−ờng nh− cũng nên coi đây là một sự cấp phép độc quyền kinh doanh dân sự”. Trong công văn trả lời, Cục Bản quyền Nhà n−ớc cho rằng “t− cách xuất bản này là một thứ quyền hành chính mang tính chất đặc biệt, chứ không phải là quyền dân sự mang tính chất quyền tr−ớc tác” (6). Điều đó cho thấy trong hoạt động xuất bản, phổ biến tiêu chuẩn nhà n−ớc, Nhà Xuất bản Tiêu chuẩn Trung Quốc đ−ợc phép độc quyền kinh doanh xuất bản, đây là quyền bắt nguồn từ quyền hành chính, ng−ời khác phổ biến những tiêu chuẩn nhà n−ớc có tính c−ỡng chế này tuy không xâm phạm bản quyền, nh−ng xâm hại đến độc quyền kinh doanh xuất bản mà quyền hành chính trao cho nó, đây là tình hình đặc biệt của Trung Quốc trong quá trình chuyển từ kinh tế kế hoạch sang kinh tế thị tr−ờng. Muốn tiến hành xử lý và truyền bá loại văn bản này, DL cần đ−ợc nhà xuất bản này cho phép. 1.2.3 Những tác phẩm còn trong thời hạn bảo hộ Do hành vi số hoá là một trong những ph−ơng thức phục chế, mà quyền phục chế lại là một thứ quyền riêng của ng−ời giữ bản quyền, nên nếu ch−a đ−ợc ng−ời giữ bản quyền cho phép mà tự ý tiến hành xử lý số hoá tác phẩm của ng−ời khác thì phải chịu trách nhiệm t−ơng ứng về xâm phạm quyền. Nh−ng quyền số hoá đã thuộc quyền phục chế thì tất nhiên nó là một thứ quyền hạn chế, không thể là quyền tuyệt đối, do đó th− viện hoàn toàn có thể chiểu theo quy định “Th− viện, nhà l−u trữ, nhà l−u niệm, bảo tàng, cung mỹ thuật, vì nhu cầu tr−ng bày hay bảo tồn nguyên bản, phục chế các tác phẩm mà mình s−u tập đ−ợc” tại Điều 22 (8) Luật về quyền tr−ớc tác mới, không cần đ−ợc ng−ời giữ bản quyền đồng ý, cũng không cần trả phí, yên tâm mạnh dạn tiến hành công tác số hoá các tài liệu l−u trữ, nh−ng mục đích của việc số hoá chỉ có thể là vì “nhu cầu tr−ng bày và bảo tồn nguyên bản”, không đ−ợc cung cấp dịch vụ trên mạng, bằng không sẽ xâm phạm “quyền truyền bá thông tin trên mạng” của ng−ời giữ bản quyền. Vấn đề là th− viện có thể dùng ph−ơng thức “sử dụng hợp lý” để cung cấp dịch vụ đọc bản Thông tin Khoa học xã hội, số 3, 2006 48 phục chế số hoá cho độc giả trên mạng cục bộ trong th− viện hay không? Tác giả cho rằng Luật về quyền tr−ớc tác của Trung Quốc tuy không trao cho th− viện đặc quyền này, nh−ng ph−ơng thức sử dụng này sẽ không dẫn đến tranh chấp bản quyền. Nhìn vào xu h−ớng lập pháp bản quyền số ở n−ớc ngoài, thì ph−ơng thức sử dụng này thuộc phạm trù “sử dụng hợp lý”. Thí dụ Điều 404 Luật bản quyền số nghìn nămnăm 1998 của Mỹ quy định cho phép th− viện dùng ph−ơng thức “sử dụng hợp lý” để chế tác 3 loại phục chế phẩm l−u trữ trong th− viện, trong đó bao gồm bản phục chế số, nh−ng không đ−ợc đem bản phục chế số truyền bá cho công chúng ngoài toà nhà th− viện. Điều đó có nghĩa là th− viện có thể cung cấp dịch vụ đọc bản phục chế số cho độc giả trên mạng cục bộ hoặc trên các máy lẻ trong th− viện. Bản sửa đổi Luật về quyền tr−ớc táccủa Hàn Quốc năm 2001 quy định, th− viện có thể không cần xin phép ng−ời giữ bản quyền, cho phép ng−ời sử dụng của th− viện mình đọc các tác phẩm có bản quyền qua màn hình máy vi tính, nh−ng không cho phép download và in ấn (7). Nếu DL cung cấp dịch vụ thông tin qua mạng rộng ngoài mạng cục bộ d−ới hình thức thu phí thì cần đ−ợc tác giả và nhà xuất bản cùng cho phép, không thế sẽ xâm phạm quyền truyền bá thông tin trên mạng của họ. Trực tiếp mua chế phẩm và cơ sở dữ liệu số hoá là biện pháp quan trọng để xây dựng nguồn l−u trữ thực của DL. Về hình thái nội dung, có thể chia chế phẩm số hoá làm 2 loại lớn là sách điện tử và chế phẩm nghe nhìn. Hiện nay việc xuất bản sách điện tử đang phát triển mạnh. Năm 2003, trên 150 nhà xuất bản, th− viện, công ty máy tính và website đã tự phát tổ chức Liên minh bảo hộ bản quyền số và eBook Trung Quốc, trong 1- 2 năm tới, thông qua nỗ lực chung của các thành viên liên minh, trên internet, số sách điện tử chính bản có thể cung cấp cho độc giả download sẽ đạt 50.000 bản (8). vào đầu năm 2002, Tập đoàn xuất bản Liaoning, trên “mạng sách điện tử Trung Quốc”, nơi nó chuyên kinh doanh sách điện tử, bắt đầu cung cấp loạt đầu 5.000 loại sách điện tử, dự tính trong một thời gian ngắn l−ợng cung cấp có thể đạt tới 25.000 loại (9). Thị tr−ờng sách điện tử Đài Loan cũng rất sôi động, l−ợng tiêu thụ hàng tháng của mạng Hoa văn đạt tới 2.000.000 bản (10). Một số nhà xuất bản nổi tiếng ở n−ớc ngoài nh− McGraw Hill, MacMillan Pub., Random House, St. Marper Collins đều đặt chân vào lĩnh vực xuất bản sách điện tử. Việc DL trực tiếp mua sách điện tử để đ−a vào l−u trữ trong th− viện không những có thể bớt đ−ợc khoản kinh phí đầu t− để chuyển đổi số hoá mà còn có thể tránh đ−ợc tranh chấp bản quyền. Đ−ơng nhiên trong tình hình hiện nay khi chủng loại sách điện tử còn ch−a thật phong phú, đây chỉ là một ph−ơng thức không chủ đạo để bổ sung nguồn l−u trữ cho th− viện số. Vì một bản sao sách điện tử chỉ có thể cung cấp cho một độc giả sử dụng, khi mua cần chú ý vấn đề số bản sao. Khi cung cấp dịch vụ sách điện tử cho ng−ời dùng, DL cần tuân thủ hợp đồng đã ký với nhà kinh doanh xuất bản, làm tốt công tác bảo hộ bản quyền số, đồng thời cũng cần cố gắng bảo vệ lợi ích của mình, trong điều khoản hợp đồng mua, cần ghi rõ cho phép th− viện có quyền căn cứ theo quy định về “sử dụng hợp lý” tại Điều 22 (8) Luật về quyền tr−ớc tác để phục chế ít nhất 1 bản sao nhằm mục đích bảo tồn nguyên bản, và quy định rõ về ph−ơng thức sử dụng và phạm vi truyền bá sách điện tử. Ngoài ra, sách điện tử mua về có thể bảo tồn trong máy phục vụ của nhà kinh doanh sách, cũng có thể bảo tồn trong máy phục vụ của DL, nh−ng bảo tồn trong máy phục vụ của nhà kinh doanh sách có rủi ro nhất định, một khi website của nhà kinh doanh sách phá sản, lợi ích của th− viện sẽ bị tổn thất. Về việc mua các chế phẩm nghe nhìn, th− viện các cấp, các loại ở Trung Quốc phần nhiều đều mở dịch vụ nghe nhìn d−ới hình thức cho thuê có trả phí, th− Vấn đề bản quyền... 49 viện một số tr−ờng cao đẳng còn đ−a chế phẩm nghe nhìn lên mạng, cung cấp cho độc giả nghe, xem và download trên mạng trong tr−ờng (11), một số th− viện xã và thị trấn còn cho thuê các chế phẩm nghe nhìn, lấy đó làm một nguồn thu chủ yếu (12). Tác giả cho rằng, sau khi ban bố Luật về quyền tr−ớc tác mới, các th− viện cần cẩn thận khi triển khai dịch vụ cho thuê chế phẩm nghe nhìn. Tr−ớc hết, Luật về quyền tr−ớc tác mới của Trung Quốc đã trao cho ng−ời giữ bản quyền quyền cho thuê chế phẩm nghe nhìn, Điều 10 (7) luật này quy định: “Quyền cho thuê tức là quyền cho phép (có thu phí) ng−ời khác tạm thời sử dụng các tác phẩm điện ảnh và các tác phẩm đ−ợc sáng tác bằng ph−ơng thức t−ơng tự nh− sáng tác điện ảnh, phần mềm máy tính”. Điều 41 (1) còn quy định: “Đối với các chế phẩm nghe nhìn do mình chế tác, ng−ời chế tác có quyền cho phép ng−ời khác phục chế, phát hành, cho thuê, truyền bá cho công chúng qua mạng thông tin và h−ởng thù lao”. Do Điều 22, 23 thuộc Tiết 4 “Những hạn chế đối với quyền” trong Luật về quyền tr−ớc tác mới, theo yêu cầu “toàn thể thành viên đều cần giới hạn những hạn chế hoặc lệ ngoại của quyền riêng vào một tr−ờng hợp đặc biệt nhất định” mà Điều 13 của TRIPS (Hiệp nghị quyền sở hữu tri thức liên quan đến th−ơng mại) quy định, rõ ràng không thể giải thích mở rộng các điều khoản liên quan đến sự hạn chế quyền(*). Thứ hai, Điều 21 Điều lệ thực thi Luật về quyền tr−ớc tác mới do Quốc vụ viện Trung Quốc công bố ngày 2 tháng 8 năm 2002 quy định: “Theo những quy định hữu quan của Luật về quyền tr−ớc tác, việc sử dụng tác phẩm đã công bố và có thể không cần ng−ời giữ quyền tr−ớc tác đồng ý, không đ−ợc làm ảnh h−ởng đến việc sử dụng bình th−ờng tác phẩm này, cũng không đ−ợc làm tổn hại một cách không hợp lý tới lợi ích hợp pháp của ng−ời giữ quyền tr−ớc tác”. Sở dĩ quy định này là quan trọng (*) Câu không rõ nghĩa (ND) không chỉ vì nó là nguyên tắc quan trọng mà WTO quy định, mà còn vì sau này bất cứ đơn vị và cá nhân nào khi sử dụng tác phẩm của ng−ời khác đều không thể vi phạm quy định này. Thứ ba, Điều 5 Điều lệ quản lý chế phẩm nghe nhìn mới do Quốc vụ viện Trung Quốc ban bố, bắt đầu thực hiện từ ngày 1 tháng 2 năm 2002, quy định: “Nhà n−ớc thực hiện chế độ cấp phép đối với việc cho thuê chế phẩm nghe nhìn; ch−a đ−ợc phép, bất kỳ đơn vị và cá nhân nào đều không đ−ợc tiến hành các hoạt động cho thuê chế phẩm nghe nhìn”. Do vậy, dịch vụ cho thuê nghe nhìn của th− viện không thuộc về phạm trù pháp luật “sử dụng hợp lý”. Để tránh tranh chấp bản quyền, khi triển khai dịch vụ nghe nhìn, th− viện có thể áp dụng 2 đối sách: một là m−ợn đọc miễn phí, hai là sau khi trả phí sử dụng bản quyền cho cơ quan quản lý tập thể về bản quyền, tiếp tục triển khai dịch vụ cho thuê. So ra, cách làm thứ hai hay hơn, hơn nữa đã thành thông lệ ở n−ớc ngoài. Chẳng hạn, Điều 6, Điều 8 Phụ lục 7 Luật bản quyền, quyền thiết kế và quyền sáng chế năm 1988 của Anh quy định, khi cho m−ợn chế phẩm nghe nhìn, phần mềm máy tính, th− viện cần đ−ợc phép của ng−ời giữ quyền [13]; trong Thông tri về một số sửa đổi Luật về quyền tr−ớc tác và Lệnh thi hành Luật về quyền tr−ớc tác do Bộ Văn hoá Nhật Bản ban bố năm 1984 có quy định, khi th− viện công cộng m−ợn bản phục chế các tác phẩm phim nhựa, băng đĩa hình từ bên ngoài, có thể không cần xin phép ng−ời giữ quyền tr−ớc tác, nh−ng cần trả một khoản phí nhất định cho ng−ời giữ quyền, hơn nữa t− liệu nghe nhìn m−ợn từ bên ngoài chỉ giới hạn ở những t− liệu phù hợp với mục đích giáo dục nhà tr−ờng, giáo dục xã hội, không đ−ợc m−ợn từ bên ngoài bản phục chế các tác phẩm nghe nhìn mang tính giải trí có khuynh h−ớng cạnh tranh với việc công chiếu tại rạp, bán trên thị tr−ờng, cho thuê th−ơng mại (14); Th− viện thuộc Trung tâm Văn hoá Pompidu Thông tin Khoa học xã hội, số 3, 2006 50 Pháp giải quyết vấn đề bản quyền trong việc m−ợn các t− liệu nghe nhìn từ bên ngoài bằng cách trả phí sử dụng cho cơ quan quản lý bản quyền (15). Về việc mua cơ sở dữ liệu, nói chung th− viện không có quyền sở hữu, chỉ có quyền sử dụng, ph−ơng thức sử dụng và phạm vi sử dụng cơ sở dữ liệu có hợp pháp hay không, vừa do các quy định hữu quan của luật bản quyền quyết định, vừa do các quy định của luật hợp đồng quyết định. Do việc mua quyền sử dụng cơ sở dữ liệu chủ yếu thực hiện thông qua việc ký hợp đồng, nên muốn đề phòng nhà kinh doanh việc chế tác cơ sở dữ liệu t−ớc đoạt quyền sử dụng hợp pháp của độc giả qua hợp đồng thì các điều khoản về sử dụng hợp lý đ−ợc quy định trong luật bản quyền cần đ−ợc thể hiện đầy đủ trong hợp đồng. Hiện nay, một số cơ sở dữ liệu liên tục xẩy ra tranh chấp bản quyền, có cơ sở dữ liệu toàn văn nổi tiếng Trung Quốc có lần bị Cục Xuất bản Báo chí Nhà n−ớc và Cục Bản quyền Nhà n−ớc Trung Quốc tuyên bố là xuất bản phẩm phi pháp (16), khiến th− viện sử dụng sản phẩm này cũng đứng tr−ớc nguy cơ bị ngành quản lý hành chính về bản quyền kiểm tra niêm phong. Do vậy để bảo vệ lợi ích của chính DL, khi mua quyền sử dụng cơ sở dữ liệu, DL cần yêu cầu nhà kinh doanh việc chế tác cơ sở dữ liệu thêm các điều khoản kèm theo vào hợp đồng, quy định rõ một khi cơ sở dữ liệu nẩy sinh vấn đề xâm phạm quyền dẫn đến việc ng−ời giữ bản quyền đòi bồi th−ờng, hoặc do vấn đề bản quyền mà cơ sở dữ liệu bị ngành quản lý hành chính về bản quyền kiểm tra niêm phong thì mọi trách nhiệm pháp luật và kinh tế đều do nhà kinh doanh việc chế tác cơ sở dữ liệu chịu. 2. Vấn đề bản quyền trong việc download các nguồn thông tin ảo Biến nguồn thông tin trên mạng thành nguồn l−u trữ trong th− viện là một trong những ph−ơng pháp quan trọng để xây dựng nguồn thông tin của DL, có ng−ời chủ tr−ơng thông qua nhiều lần download các nguồn trên mạng để xây dựng cơ sở dữ liệu ảo của th− viện mình (17), hoặc copy những thông tin có giá trị nhất trên mạng, chuyển vào máy phục vụ của th− viện mình, xây dựng các kính t−ợng trạm điểm (18); có ng−ời thậm chí chủ tr−ơng, các cơ quan thông tin sách có thể khai thác các thông tin nhận đ−ợc qua mạng, làm thành sách điện tử hoặc ấn phẩm để tham gia phát triển thị tr−ờng xuất bản phẩm điện tử (19). Trong thực tế, có một số th− viện các tr−ờng cao đẳng đã bắt đầu download một cách có kế hoạch nguồn thông tin trên mạng có giá trị tham khảo đối với việc giảng dạy và nghiên cứu, biến nó thành một bộ phận hợp thành quan trọng của cơ sở dữ liệu mang đặc sắc th− viện mình (20). Nh−ng hành vi download là hành vi phục chế, ch−a đ−ợc phép của ng−ời giữ bản quyền, bất kỳ ai, bất kỳ cơ quan nào cũng không đ−ợc tự ý phục chế. Đồng thời, dù khống chế những thông tin download này để chỉ sử dụng trong phạm vi mạng cục bộ của th− viện hay của tr−ờng cũng không phù hợp với những điều kiện cần thiết để cấu thành việc “sử dụng hợp lý”. Điều 21 Điều lệ thực thi Luật về quyền tr−ớc tác của Trung Quốc quy định: “Chiểu theo những quy định hữu quan của Luật về quyền tr−ớc tác, việc sử dụng các tác phẩm đã công bố và có thể không cần đ−ợc ng−ời giữ quyền tr−ớc tác cho phép không đ−ợc ảnh h−ởng đến việc sử dụng bình th−ờng các tác phẩm này, cũng không đ−ợc làm tổn hại một cách không hợp lý tới lợi ích hợp pháp của ng−ời giữ quyền tr−ớc tác”. Nếu chế tác các tác phẩm download thành xuất bản phẩm điện tử hay ấn phẩm rồi tung ra thị tr−ờng thì đó rõ rành là hành vi xâm phạm quyền, đồng thời với việc xâm phạm quyền phục chế của ng−ời giữ bản quyền, việc đó còn xâm phạm quyền phát hành Vấn đề bản quyền... 51 của ng−ời giữ bản quyền. Do vậy, ch−a đ−ợc ng−ời giữ bản quyền cho phép, DL không đ−ợc download thông tin trên mạng vào máy phục vụ của th− viện mình, càng không thể tiến hành khai thác thành xuất bản phẩm. Do chi phí cho việc xin cấp phép hiện nay khá cao, trong thực tế, việc download thông tin trên mạng không nhiều khả năng trở thành ph−ơng thức chủ yếu để xây dựng nguồn l−u trữ thực của DL. Tài liệu tham khảo 1. Li Xiaohong. Bảo hộ quyền tr−ớc tác trong môi tr−ờng mạng, Công nghệ thông tin th− viện hiện đại, 1999 (4) 2. Yang Haiping. Nghiên cứu về E- BOOK, Tạp chí Th− viện học Trung Quốc, 2001 (4) 3. Wang Wenhua. Th− viện số và vấn đề bảo hộ bản quyền, Công nghệ thông tin th− viện hiện đại, 2000 (3). 4. 5. Zhang Dongmei. Tiêu chuẩn nhà n−ớc có tính khuyến nghị, có bỏ ra lao động mang tính sáng tạo cần đ−ợc Luật về quyền tr−ớc tác bảo hộ, Báo Quyền sở hữu tri thức Trung Quốc, 25/ 12/ 2003 (4) 6. Cục Bản quyền Nhà n−ớc. Phúc đáp Toà án Nhân dân Tối cao về tranh chấp quyền tr−ớc tác tiêu chuẩn. 7. Bản sửa đổi Luật về quyền tr−ớc tác của Hàn Quốc có hiệu lực. Quyền tr−ớc tác, 2001 (2) 8. Thành lập Liên minh Bảo hộ bản quyền số và sách điện tử Trung Quốc. tai/a2.htm 9. Tập đoàn xuất bản Liaoning tung ra “cuốn sách điện tử khái niệm” đầu tiên của Trung Quốc. 10. Thị tr−ờng sách Trung văn rộng lớn 2 bờ eo biển Đài Loan. b4.htm 11. Wang Jing. Về sự phát triển của công tác nghe nhìn tại th− viện các tr−ờng cao đẳng. Tạp chí Th− viện, 2000 (6) 12. Zhang Yongsu. Nhà thông tin điện tử ở nông thôn. Tạp chí Th− viện, 2002 (1) 13. Wei Zhi. Đánh giá “Chỉ thị về quyền cho thuê của Cộng đồng châu Âu”, Luật học hiện đại, 1999 (5) 14. Li Guoxin. Nghiên cứu hệ thống pháp luật th− viện Nhật Bản. Bắc Kinh, Nxb Th− viện Bắc Kinh, 2000 15. Sun Bingliang. Những hiểu biết về th− viện Tây Âu, Tạp chí Th− viện, 1995 (1) 16. Vụ án đặc biệt lớn về quyền tr−ớc tác: tuyên bồi th−ờng 530.000. 03052301.asp 17. Guan Jisuo. Về việc tạo nguồn trong thời kỳ quá độ từ th− viện truyền thống sang th− viện số. Tạp chí Th− viện học Trung Quốc, 2001 (2) 18. He Lingyong, Xiao Zili. Từ xây dựng nguồn t− liệu đến tích luỹ thông tin tri thức. Công tác thông tin t− liệu, 2000 (4) 19. Luo Zichu. ý nghĩa, nội dung và ph−ơng thức tham gia phát triển thị tr−ờng xuất bản phẩm điện tử bởi các cơ quan thông tin th− viện Trung Quốc, Tạp chí Th− viện học Trung Quốc, 2002 (3). 20. Zhou Yonghong, Chen Nenghua. Phân tích hiện trạng việc cùng xây dựng, cùng chia sẻ nguồn thông tin trong các tr−ờng cao đẳng Trung Quốc, Tạp chí Th− viện học Trung Quốc, 2004 (1).
File đính kèm:
- phan_tich_van_de_ban_quyen_trong_viec_xay_dung_cac_nguon_tho.pdf