Chuyên đề: Thơ Tố Hữu - Vấn đề 2: Việt Bắc

Tóm tắt Chuyên đề: Thơ Tố Hữu - Vấn đề 2: Việt Bắc: ...ỉ nhằm giải đáp cho những điều đặt ra trong lời hỏi mà còn là sự mở rộng, làm phong phú thêm những ý tình được gợi ra trong lời hỏi. Có khi như ở đoạn cuối của bài thơ, cả lời hỏi và lời đáp đã hòa làm một để trở thành bản hợp ca đồng vọng, ngân vang những tình cảnh chung. Nhìn sâu hơn vào kết...ân Việt Bắc. Sợi giang là sản phẩm của Việt Bắc. Do vậy người lao động đó là người Việt Bắc chớ không phải là người miền xuôi. Nhìn thấy được từng sợi giang, tức là con người được nhìn ở tầm gần. Việc làm này có nhàn nhã như chính mùa xuân, mùa xuân làm cho người ta cảm thấy thơ thới và đem ...h có nhớ không Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?” Điệp từ “nhớ” luyến láy trong cấu trúc câu hỏi tu từ đồng dạng, tràn đầy thương nhớ. Các xưng hô “mình - ta” mộc mạc, thân gần gợi liên tưởng ca dao: “Mình về ta chẳng cho về - Ta nắm dải áo, ta đề bài thơ”. “15 năm” là chi tiết thực chỉ...

pdf11 trang | Chia sẻ: havih72 | Lượt xem: 345 | Lượt tải: 0download
Nội dung tài liệu Chuyên đề: Thơ Tố Hữu - Vấn đề 2: Việt Bắc, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
án bộ, chiến sĩ cách mạng dù cuộc sống còn rất gian khổ, khó 
khăn : 
“Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo” 
Âm thanh “tiếng mõ rừng chiều” và “chày đêm nện cối đều đều suối xa” là âm thanh đặc 
trưng của Việt Bắc, phản ánh sinh hoạt yên ả, bình dị nơi núi rừng, gợi nhớ một thời đã 
qua. 
Đặc sắc nhất là đoạn thơ hồi ức về cảnh đẹp núi rừng Việt Bắc qua bốn mùa trong năm. 
Một loạt từ chỉ màu sắc, xanh, đỏ tươi, trắng, vàng tạo một cảm giác tươi mát, vui mắt 
cho các bức tranh phong cảnh. Mùa xuân với hoa mai nở trắng rừng. Mùa hạ với âm 
thanh “ve kêu” tạo thành một bản hợp tấu của rừng xanh. Mùa thu với ánh trăng hòa bình 
êm đềm trong sáng. Giữa cây cỏ thiên nhiên, Con người Việt Bắc hiền hòa, nhân hậu lao 
động cần cù: đan nón chuốt tùng sơi giang, hái măng một mình. Bức tranh thiên nhiên trở 
nên sinh động và có ý nghĩa hơn. 
b. Việt Bắc còn nghi lại những chiến công của bộ đội, dân quân ta trong kháng chiến 
chống pháp. Đoạn thơ toát lên vẻ đẹp hào hùng của dân quân ta: 
 “ Những đường Việt Bắc của ta 
 Đêm đêm rầm rập như là đất rung 
 Quân đi điệp điệp trùng trùng 
 Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan” 
Bằng những điệp từ “điệp điệp, trùng trùng” và từ ngữ láy phụ âm đầu “rầm rập” diễn 
tả được hào khí ngút trời của bộ đội, dân công trên đường ra mặt trận. 
Với lối nói thậm xưng “bước chân nát đá” tác giả cũng muốn nhấn mạnh sự lớn dậy và 
kiên cường, bất khuất của bộ đội ta thời kỳ này. 
c. Việt Bắc còn là đầu não của cuộc kháng chiến toàn quốc, là niềm tin vững chắc của 
nhân dân về Đảng,về lãnh tụ: 
“Nhìn lên Việt Bắc 
Trông về Việt Bắc” 
Câu thơ nói lên vị trí quan trọng của Việt Bắc mà cũng là nhấn mạnh uy tín của Bác, của 
Đảng đối với toàn dân, toàn quân trong thời kỳ kháng chiến gian khổ. 
B. LUYỆN TẬP 
I. CÂU HỎI 
1. Thí sinh hiểu biết gì về bài thơ Việt Bắc? 
2. Bài thơ Việt Bắc gợi nhớ đến lối cấu tứ cảnh chia tay và lối hát đối đáp trong ca dao, 
dân ca. Em hãy kể một số ví dụ về những bài ca dao, dân ca có cách cấu tứ như vậy? 
3. Có người cho rằng ở bài thơ Việt Bắc, đối đáp chỉ là hình thức kết cấu bên ngoài, còn ở 
chiều sâu bên trong lại là dòng độc thoại nội tâm. Em có tán thành nhận xét ấy không, và 
nếu có thì hãy chứng minh điều đó. 
II. LÀM VĂN 
Bình giảng đoạn thơ sau trong Việt Bắc của Tố Hữu: 
“Ta về mình có nhớ ta 
Ta về ta nhớ những hoa cùng người 
[] 
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung” 
III. GỢI Ý TRẢ LỜI 
1. Lối hát đối đáp và cách cấu tứ cảnh chia tay thường được sử dụng rất phổ biến trong ca 
dao, dân ca ở mọi miền, như hát trống quân, hát quan họ, hát xoan, hát phường vải Một 
số câu ca dao quen thuộc có cách cấu tứ như vậy: 
“- Mình về có nhớ ta chăng 
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười” 
“- Mình về ta chẳng cho về 
Ta nắm vạt áo, ta đề câu thơ” 
“- Thuyền về có nhớ bến chăng 
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền” 
2. Bài thơ được kết cấu theo lối đối đáp quen thuộc trong câu ca dao, dân ca. Nhưng ở 
đây không chỉ là lời câu hỏi, lời đáp mà còn là sự hô ứng, đồng vọng của cùng một tâm 
trạng. Lời đáp không chỉ nhằm giải đáp cho những điều đặt ra trong lời hỏi mà còn là sự 
mở rộng, làm phong phú thêm những ý tình được gợi ra trong lời hỏi. 
Có khi như ở đoạn cuối của bài thơ, cả lời hỏi và lời đáp đã hòa làm một để trở thành bản 
hợp ca đồng vọng, ngân vang những tình cảnh chung. Nhìn sâu hơn vào kết cấu của bài 
thơ, chúng ta thấy đối thoại chỉ là lớp kết cấu bên ngoài, còn ở chiều sâu bên trong chính 
là lời độc thoại trữ tình của chủ thể đắm mình trong hoài niệm về quá khứ gian khổ mà 
tươi đẹp trong cách mạng và kháng chiến với những nghĩa tình thắm thiết. Tình nghĩa của 
nhân dân với cách mạng, của người cán bộ với Việt Bắc, của miền ngược với miền xuôi, 
của cả dân tộc với lãnh tụ Vì thế hai hình tượng kẻ ở và người đi cùng với lời hỏi và 
lời đáp có thể được bọc lộ đầy đủ và sâu sắc trong cách đối thoại, hô ứng. Sự thống nhất 
của tâm trạng trữ tình cũng được thể hiện rất rõ trong việc sử dụng hai đại từ “mình” và 
“ta” trong bài thơ. 
BÀI VĂN THAM KHẢO 
Đề 1: 
Kể về những thành tựu xuất sắc của văn học Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống thực 
dân Pháp xâm lược, có lẽ chúng ta không thể nào không nhắc đến Việt Bắc của Tố Hữu. 
Đây là một bài thơ mang đậm đà màu sắc dân tộc, tiêu biểu cho phong cách thơ Tố Hữu. 
Thông qua đó, thể hiện niềm nhớ thương tha thiết và tình cảm sắt son đầm thắm của nhân 
dân Việt Bắc với cách mạng, với Đảng, với Bác Hồ, đồng thời cũng thể hiện tình cảm của 
người cán bộ kháng chiến với thiên thiên, núi rừng và con người Việt Bắc. 
Đoạn thơ gồm năm câu lục bát nhắc lại những cảnh thân thiết và tươi đẹp nhất về cảnh và 
người Việt Bắc trong hồi ức của người cán bộ cách mạng miền xuôi, ở đây chính là nhà 
thơ. 
“Ta về mình có nhớ ta 
Ta về ta nhớ những hoa cùng người” 
Đây là hai câu thơ mở đầu nhưng nó mang cảm xúc chung cho toàn đoạn. 
Ta là người ra đi cũng chính tác giả. Ở đây đoạn thơ kết cấu theo lối đối đáp thông 
thường trong dân ca truyền thống. Do đó, đây chính là lời hỏi ngọt ngào của người ra đi 
với người ở lại, dễ liên tưởng đây là một thiếu nữ địa phương. Và câu hỏi tu từ này là cái 
cớ bày tỏ tình yêu của một chàng trai miền đồng bằng với cô gái miền cao. 
“Hoa và người” thực là nỗi nhớ về thiên nhiên và con người Việt Bắc. Ở đây, thiên nhiên 
hòa điệu với con người, giữa chúng ngoài mối quan hệ tương hỗ còn có mối tương sinh 
lẫn nhau. Việt Bắc sinh ra con người và con người làm nồng ấm quê hương Việt Bắc. 
Tiếp theo, tám dòng lục bát còn lại như là một bức tranh tứ bình về thiên và con người 
nơi đây. Với bốn dòng lục, nhà thơ đã miêu tả phong cảnh núi rừng qua bốn mùa, mỗi 
mùa là một bức tranh thiên thiên có nét đẹp riêng biệt. Qua đây, ta thấy chỉ riêng đoạn 
thơ này đã thấm đậm tính chất dân gian. 
Đầu tiên là bức tranh tả cảnh và khơi gợi cho chúng ta tình cảm mến thương của mùa 
đông Việt Bắc. Tại sao lại là mùa đông? Vì đây là hồi ức của tác giả trong giờ phút chia 
tay. Chúng ta còn nhớ, vào một đêm mùa đông 1946, Hồ Chí Minh đã kêu gọi toàn dân 
kháng chiến. Đặc biệt ở Hà Nội, những người lính lặng lẽ rời thành phố, bí mật theo chân 
cầu sông Hồng ngược xuôi lên căn cứ cách mạng Việt Bắc. Sự kiện này, đến tận bây giờ 
vẫn còn chứng minh bởi một khúc hát quen thuộc: 
“Đêm cái đêm rét quá chân cầu 
Anh, anh đã hẹn ngày mai trở lại 
Sông, sông Hồng bên bờ hát mãi 
Tỏ niềm tin khúc khải hoàn ca”. 
Lưu Trong Lưu trong Một mùa đông đã từng viết: 
“Đôi mắt em lặng buồn, 
Nhìn tôi mà không nói. 
Tình đôi ta vời vợi, 
Có nói cũng vô cùng 
Trời hết một mùa đông 
Không một lần đã nói” 
Thế mà, ở chốn núi rừng heo hút này, mùa đông rừng biếc xanh đột ngột bùng lên màu 
đỏ tươi của hoa chuối rừng như những bó đuốc thắp lên sáng rực. Vẻ đẹp nên thơ và rực 
rỡ của Việt Bắc vào mùa đông gợi những người đọc những rung động sâu xa. Thông qua 
bức tranh, ta thấy dù mùa đông lạnh giá nhưng sự sống núi rừng vẫn cứ như tuôn trào, 
cảm giác đem đến cho lòng người sự ấm áp lại. 
Thiên thiên đáng yêu như thế, còn con người thì sao? Ta xét tiếp câu hát: 
“Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng” 
Thời gian được xác định bởi yếu tố “ngày xuân”. Chính ấn tượng thời gian này tạo sự vật 
vận động, sinh sôi nảy nở. Không gian ở đây như là cổ tích. Mới vừa rồi màu xanh bạt 
ngàn điểm hoa chuối đỏ, bây giờ nở bung ra những rừng mơ trắng muốt thoảng hương 
thơm. Cái màu trắng dìu dịu tinh khiết ấy phủ lên cả cánh rừng, gợi lên trong lòng ta một 
cảm giác thơ mộng bâng khuâng. Ngoài ra màu trắng của hoa mơ gợi cho người ta cái 
thanh thoát hơn, đem lại cho lòng ngưỡi sự thanh thản, thảnh thơi. Câu thơ làm cho ta 
thấy dường như màu xanh đã bị lấn lướt. Mùa xuân ở đây không tưng bừng như mùa 
xuân của Xuân Diệu mà nó đến một cách lặng lẽ, âm thầm nhưng không kém niềm vui. 
“Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang” 
Mùa xuân miêu tả trong câu thơ rất đặc trưng cho mùa xuân Việt Bắc. Sợi giang là sản 
phẩm của Việt Bắc. Do vậy người lao động đó là người Việt Bắc chớ không phải là người 
miền xuôi. Nhìn thấy được từng sợi giang, tức là con người được nhìn ở tầm gần. Việc 
làm này có nhàn nhã như chính mùa xuân, mùa xuân làm cho người ta cảm thấy thơ thới 
và đem đến cho họ dáng điệu sống như thế. 
Thế rồi, khoảnh khắc nhàn hạ của mùa xuân cũng qua mau, qua mau, con người tiếp tục 
sống cuộc sống của họ. 
“Ve kêu rừng phách đổ vàng 
Nhớ cô em gái hái măng một mình” 
Bức tranh gợi sự chú ý cho người đọc bằng thị giác, lẫn thính giác. Đầu tiên, cái độc đáo 
ở đây chính là âm thanh, âm thanh mùa hạ, tiếng “ve kêu”. Câu thơ tạo ra hình ảnh nhân 
hóa. Con ve là loài vật, vậy mà nó biết kêu, biết gọi, nó xui khiến rừng phách đổ vàng ở 
đây, chúng ta nên dành một ít thời gian để tìm hiểu cái rừng phách kỳ lạ này. Rừng phách 
là những cây lạ ở miền Bắc. Nó không mọc riêng rẽ mà mọc thành rừng, rất nhạy cảm với 
thời tiết. Tiếng ve kêu râm ran đây đó đã báo hiệu mùa hạ, nhưng lúc này đã là cuối hạ. 
Cái lạnh đang tràn ngập núi rừng, lá cây bắt đầu chuyển sang màu vàng, cả rừng phách 
thay áo mới, chiếc áo vàng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Cảnh thiên nhiên đẹp và rực 
rỡ thế lại càng lãng mạn hơn, vì trong cánh rừng bạt ngàn ấy có thêm bóng dáng của một 
sơn nữ “hái măng một mình”. Đọc tới đây khiến ta liên tưởng đên một hình ảnh tương tự 
trong thơ Nguyễn Bính, một nhà thơ của đồng quê: 
“Thơ thẩn đường chiều một khách thơ 
Say nhìn ra rặng núi xanh lơ 
Khí trời lặng lẽ và trong trẻo 
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ” 
Đây là khổ thơ thứ nhất trong bài thơ Cô hái mơ. Ta thấy có sự giống nhau rất ngẫu 
nhiên: cũng là rừng núi và cô gái đang làm việc. Chỉ có điều ở đây là “hái mơ” chớ 
không phải “hái măng”. 
Từ “hái” ở đây dường như không thể thay thế bằng một động từ nào khác: bẻ, đốn vì 
chỉ có nó mới phù hợp nét dịu dàng, uyển chuyển, mềm mại của cô gái mà thôi. Ta hãy 
thử tưởng tượng bức tranh mùa hạ như thế này đẹp biết bao. Cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ 
như thế lại khảm chạm thêm vào hình ảnh một người thiếu nữ nhẹ nhàng làm việc. Quả 
thật bức tranh vừa đẹp vừa có thần nữ. Rõ ràng thiên nhiên và con người đã hòa quyện 
vào nhau, tô điểm cho nhau. 
Cuối cùng đoạn thơ kết thúc bằng hình ảnh mùa thu cũng không kém phần đẹp đẽ. 
“Rừng thu trăng rọi hòa bình 
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung” 
Câu thơ đã xác định rõ, đây là mùa thu. Thiên nhiên mùa thu được miêu tả bằng ánh 
trăng. Việc sử dụng hình ảnh trăng thật ra cũng không có gì độc đáo và mới mẻ. Tuy 
nhiên đặt vào hoàn cảnh Việt Bắc lúc bấy giờ ta thấy được niềm mơ ước hòa bình của 
người cán bộ cũng như toàn dân Việt Bắc. Tất cả đều nói lên niềm tin tưởng chiến thắng 
sẽ đến với cách mạng với đất nước. 
Câu thơ thiếu cụ thể nên con người ở đây cũng thiếu cụ thể. Từ “ai” nhòa đi để tạo nền 
cho cả đoạn và cũng nhằm trả lời cho câu hỏi đầu tiên: “Mình về có nhớ ta chăng?”. Tuy 
hỏi thế nhưng trong lòng họ vẫn biết rằng con người ấy vẫn thủy chung, son sắt. Đây là 
lời đồng vọng trong tâm hồn của cả hai người yêu nhau cùng nhớ, cùng thương “nhớ ai 
tiếng hát ân tình thủy chung”. 
Qua đây ta thấy bao trùm cả đoạn thơ là tình cảm nhớ thương tha thiết tiếp tục âm hưởng 
chung của nghệ thuật ca dao. Câu thơ lục bát nhịp nhàng, uyển chuyển, ý nọ gợi ý kia cứ 
trào lên dào dạt trong lòng người ra đi và người ở lại. Đặc biệt là qua cách xưng hô 
“mình” với “ta”. Ở đây điệp từ nhớ dùng để xoáy sâu vào cảm hứng chủ đạo là hồi ức. 
Từ “rừng” lặp lại là khoảng không gian cho nỗi nhớ tồn tại. Màu sắc cũng ảnh hưởng 
không ít tới bức tranh, đỏ lặng lẽ, nhưng có sức sống. Màu con dao thể hiện sự hoạt động. 
Màu trắng làm thanh thoát con người và màu vàng làm cho bức tranh rực rỡ trong hoàng 
hôn. Rõ ràng bức tranh đã có sự hòa điệu của màu sắc. Bên cạnh đó,nhạc đệu dịu dàng 
trầm bổng khiến cả đoạn thơ mang âm hưởng bâng khuâng, êm êm như một khúc hát ru - 
khúc hát ru kỷ niệm. Có lẽ khúc hát ru này không của ai khác là của “ta” và cho người 
nhận là “mình”. Cả “ta” và “mình” đều cùng chung nỗi nhớ, cùng chung “Tiếng hát ân 
tình” và ân tình sâu nặng ấy mãi còn lưu luyến vấn vương trong những tâm hồn chung 
thủy. 
Có thể nói đây là đoạn thơ hay và có giá trị nhất trong bài Việt Bắc. Cảnh thiên nhiên và 
con người trong đây được miêu tả hết sức tuyệt vời và tươi đẹp, tràn ngập sức sống. Và 
với giọng thơ ngọt ngào, tâm tình khiến đoạn thơ như một bản tình ca về lòng chung thủy 
sắt son của người cách mạng đối với cả nhân dân, quê hương Việt Bắc. 
Đề 2: 
Phân tích đoạn thơ trích trong Việt Bắc của Tố Hữu: 
“Mình về mình có nhớ ta 
() Tân trào, Hồng Thái, mái đình cây đa” 
Bốn câu đầu là lời Việt Bắc tỏ bày với người cán bộ chiến sĩ khi chia tay: 
“Mình về mình có nhớ ta 
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng 
Mình về mình có nhớ không 
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?” 
Điệp từ “nhớ” luyến láy trong cấu trúc câu hỏi tu từ đồng dạng, tràn đầy thương nhớ. 
Các xưng hô “mình - ta” mộc mạc, thân gần gợi liên tưởng ca dao: “Mình về ta chẳng 
cho về - Ta nắm dải áo, ta đề bài thơ”. “15 năm” là chi tiết thực chỉ độ dài thời gian từ 
năm 1940 thời kháng Nhật và tiếp theo là phong trào Việt Minh, đồng thời cũng là chi 
tiết gợi cảm - nói lên chiều dài gắn bó thương nhớ vô vàn. Câu thơ mang dáng dấp một 
câu Kiều - Mười lăm năm bằng thời gian Kim - Kiều xa cách thương nhớ mong đợi 
hướng về nhau (Những là rày ước mai ao - Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình). Cảm 
xúc đậm đà chất dân gian, đậm đà chất Kiều. Âm điệu ngọt ngào, giọng thơ nồng ấm, 
tình cảm do vậy dạt dào thiết tha. Việt Bắc hỏi về: “Mình về mình có nhớ không - Nhìn 
cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?”. Câu hỏi chất chứa tình cảm lưu luyến, bao hàm lời 
dặn dò kín đáo: đừng quên cội nguồn Việt Bắc - cội nguồn cách mạng. 
Bốn câu tiếp theo là nỗi lòng của người về: 
“Tiếng ai tha thiết bên cồn 
Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi 
Áo chàm đưa buổi phân li 
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay” 
“Bâng khuâng, bồn chồn” là hai từ láy gợi cảm, diễn tả trạng thái tâm lí tình cảm buồn 
vui, luyến tiếc, nhớ thương, chờ mong lẫn lộn cùng một lúc. Mười lăm năm Việt Bắc 
cưu mang người cán bộ chiến sĩ, mười lăm năm gian khổ có nhau, mười lăm năm đầy 
những kỉ niệm chiến đấu, giờ phải chia tay rời xa để làm nhiệm vụ mới về tiếp quản tại 
thủ đô Hà Nội (10-1954), biết mang theo điều gì, biết lưu lại hình ảnh nào, tâm trạng của 
người về do vậy không tránh khỏi là nỗi niềm bâng khuâng khó tả. 
“Áo chàm đưa buổi phân li” là một ẩn dụ, màu áo chàm, màu áo xanh đen đặc trưng của 
người miền núi Việt Bắc - tác giả hướng nỗi nhớ Việt Bắc qua hình ảnh cụ thể “áo 
chàm”, chiếc áo, màu áo bình dị, đơn sơ, mộc mạc của vùng quê nghèo thượng du đồi 
núi nhưng sâu nặng nghĩa tình, đã góp phần không nhỏ vào sự nghiệp kháng chiến cứu 
nước. 
Câu thơ “Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay” đầy tính chất biểu cảm - biết nói gì không 
phải không có điều để giải bày mà chính vì có quá nhiều điều muốn nói không biết phải 
nói điều gì. Ba dấu chấm lửng đặt cuối câu là một dấu lặng trên khuôn nhạc để tình cảm 
ngân dài, sâu lắng 
12 câu tiếp theo kết thúc đoạn trích, là lời tâm tình của Việt Bắc: 
“Mình đi, có nhớ những ngày 
Mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù 
Mình về, có nhớ chiến khu 
Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai? 
Mình về, rừng núi nhớ ai 
Trám bùi để rụng măng mai để già 
Mình đi, có nhớ những nhà 
Hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son 
Mình về, có nhớ núi non 
Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh 
Mình đi, mình có nhớ mình 
Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa” 
Điệp từ “nhớ” lập đi lập lại nhiều sắc thái ý nghĩa: nhớ là nỗi nhớ, ghi nhớ, nhắc nhở. 
Hàng loạt những câu hỏi tu từ bày tỏ tình cảm tha thiết đậm đà của Việt Bắc. Tình cảm 
lưu luyến của người đưa tiễn, gửi đi nỗi nhớ mong, gài lại niềm thương theo cách: 
“Thuyền về có nhớ bến chăng 
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền” 
Việt Bắc nhắc người cán bộ chiến sĩ đừng quên những năm tháng gian lao vất vả, hoạt 
động chiến đấu trong điều kiện trang bị tiếp tế còn thô sơ, thiếu thốn. 
“Mình về có nhớ chiến khu 
Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?” 
“Miếng cơm chấm muối” là chi tiết thực, phản ánh cuộc sống kháng chiến gian khổ. Và 
cách nói “mối thù nặng vai” nhằm cụ thể hóa nhiệm vụ chống thực dân cướp nước, đè 
nặng vai dân tộc ta. 
 Cảm xúc thương nhớ xa vắng thả vào không gian rừng núi, gợi nỗi niềm dào dạt: 
“Mình về, rừng núi nhớ ai 
Trám bùi để rụng, măng mai để già” 
Hình ảnh “Trám bùi để rụng, măng mai để già” gợi nỗi buồn thiếu vắng - “Trám rụng - 
măng già” không ai thu hái. Nỗi ngùi nhớ bức bối như thúc vào lòng kẻ ở lại. 
Tiễn người về sau chiến thắng và chính trên cái nền của sự chiến thắng đó, đã làm cho 
nỗi buồn nhớ trở nên trong sáng. Việt Bắc vẫn “một dạ khăng khăng đợi thuyền”, đồng 
thời nhắc nhở khéo léo tấm “lòng son” của người cán bộ chiến sĩ. Xin đừng quên thời kỳ 
“kháng Nhật thuở còn Việt Minh”, đừng quên cội nguồn cách mạng, đừng quên để chăm 
lo giữ gìn sự nghiệp cách mạng. 
“Mình đi, mình có nhớ mình 
Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa” 
Tóm lại, đoạn thơ trên là nỗi lòng thương nhớ, là lời tâm tình của Việt Bắc. Đoạn thơ trên 
tiêu biểu sắc thái phong cách Tố Hữu, giọng điệu thơ ngọt ngào truyền cảm, mang đậm 
phong vị ca dao dân gian, đề cập đến con người và cuộc sống kháng chiến. Thông qua 
hình tượng Việt Bắc, tác giả ca ngợi phẩm chất cách mạng cao đẹp của quân dân ta, 
khẳng định nghĩa tình thuỷ chung son sắt của người cán bộ, chiến sĩ đối với Việt Bắc. 
ĐỀ LUYỆN TẬP 
* Đề 3: Bình giảng những câu thơ sau đây trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu: 
“Ta về mình có nhớ không? 
Ta về ta nhớ Phủ Thông, Đèo Giàng 
() Nhớ từ Cao Lạng nhớ sang Nhị Hà”. 
* Đề 4: Bình giảng những câu thơ sau đây trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu: 
“Những đường Việt Bắc của ta 
() Đèn pha bật sáng như ngày mai lên!” 
* LỜI BÌNH VỀ VIỆT BẮC: 
- Nhà thơ chào Việt Bắc trước khi về xuôi. Anh gọi Việt Bắc là mình, như một người 
yêu, hay đúng hơn, như một người bạn đời đã cùng nhau gánh vác nhiều khó nhọc, chia 
sẻ nhiều vui buồn, nhiều tình và nhất là nhiều nghĩa với nhau. Cái nghĩa ấy từ những 
ngày càng gian khổ nhất mười mấy năm trước khi lực lượng cách mạng mới nhóm lên 
giữa rừng thiêng, những ngày chiến khu Việt Minh, “Miếng cơm chấm muối, mối thù 
nặng vai”. Những người dân Việt Bắc cực khổ là những người trung thành nhất với cách 
mạng Giữa đời sống gian khổ, cái tình nghĩa cách mạng là ấm áp nhất, đẹp đẽ nhất. Cái 
nghĩa tình từ thuở đầu cách mạng ấy càng sâu sắc hơn trong kháng chiến. Những người 
dân Việt Bắc sống vẫn chật vật vô cùng giữa thiên nhiên lộng lẫy mà gay gắt. Nhà thơ 
nhìn thấm thíavào cái anh dũng thầm lặng hàng ngày của quần chúng lao động. 
“Thương nhau chia củ sắn lùi 
 Địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô” 
Và nụ cười thương yêu của nhà thơ bỗng gặp hình ảnh cô em gái hái măng một mình như 
làm sáng cả rừng núi. 
 Khi Tố Hữu làm thơ về những phiên họp của Chính phủ, câu thơ trang trọng và sang 
sảng, đầy ánh sáng của buổi trưa rực rỡ trong tâm hồn nhà thơ. Ánh sáng ấy dẫn đến một 
đoạn kết, có thể là cái nút động của cả bài thơ khi nhìn về “mười lăm năm ấy”: 
“Ở đâu u ám quân thù 
Nhìn lên Việt Bắc: cụ Hồ sáng soi 
 Quê hương cách mạng dựng nên Cộng Hòa” 
 (Theo Nguyễn Đình Thi) 
“Mình đi mình có nhớ mình 
Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?” 
 Linh hồn của câu đọng ở ba chữ mình. Hai chữ mình trước ngôi thứ hai đã đành, chữ 
mình sau cũng là ngôi thứ hai. Lạ nhất là đại từ mình ngôi thứ hai này. Trong ca dao 
không gặp kiểu đại từ đổi ngôi như vậy. Câu thơ vốn có gốc rễ sâu xa trong ca dao của 
dân tộc bỗng vụt lớn lên, mới mẻ, hiện đại. Nói nôm na ra là anh đi anh có nhớ anh 
không?... Câu hỏi thật sâu nặng nghe mà giật mình. Ca dao chỉ đòi nhớ em thôi. Vậy mà 
Tố Hữu đã thêm hương thêm sắc cho chữ tình. Và chủ đề sâu sắc của bài thơ lộ ra một 
cách kín đáo, chứ không đợi đến những câu ướm hỏi dè chừng sau này. (Theo Nguyễn 
Đức Quyền) 
Bài giảng của: Trung tâm Bồi dưỡng văn hóa 
và Luyện thi đại học Vĩnh Viễn 

File đính kèm:

  • pdfchuyen_de_tho_to_huu_van_de_2_viet_bac.pdf