Những bài văn mẫu dành cho học sinh Lớp 6
Tóm tắt Những bài văn mẫu dành cho học sinh Lớp 6: ... thật là một ngƣời chị mẫu mực trong gia đình. Chị My Trang học sáng còn em học chiều nhƣng vì là con trai, nên em chẳng biết làm gì ngoài việc học ở trƣờng, về nhà lại xem ti vi và đọc sách. ấy vậy mà dù 11 giờ mới tan trƣờng, chị vẫn lo cho cậu em trai bữa cơm trƣa tƣơm tất trƣớc khi đi họ...g rực rỡ. Nhìn quê hƣơng đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê hƣơng. *Đề bài: Hãy miêu tả ngôi nhà em ở. *Bài viết Ngôi nhà của em đƣợc bố tự thiết kế và xây khi em vừa tròn ba tuổi. Kể từ bấy đến...ƣớc xuống và lạy vua cha ba lạy. Trở lại ngai vàng chàng bắt đầu câu chuyện. “Là con của hoàng đế nhƣng ngay từ nhỏ ta đã sống một cuộc sống lao động vất vả nhƣ một ngƣời nông dân thực thụ, hàng ngày ta chỉ biết chăm sóc vun trồng cho ngô khoai, ruộng lúa dù không nói ra nhƣng ta thầm hiểu đ...
học: Học đêm, học ngày, học ở nhà, học trong lớp, học khi đi dạo, cần cù chịu khó nhƣ một con bò, gan lì nhƣ một con la. Và thế là, vì hết lòng siêng năng, trả đũa lại những kẻ chế giễu, đá những kẻ quấy rầy đi, cậu ta vƣợt lên tất cả mọi ngƣời, cái cậu rắn đầu ấy!. Trƣớc đây, cậu ta không biết một tí gì về phép tính; bài văn thì rặt những điều nhảm nhí, không thể nhớ nỏi một ngày tháng nào, thế mà bây giờ cậu giải đƣợc các bài học không chút lầm lẫn. Chỉ nhìn cái dáng thô lùn của cậu ta, cái đầu bè bè rụt vào giữa đôi vai, hai bàn tay ngắn ngủn, to tƣớng, chỉ nghe tiếng nói ồm ồm của cậu, là ngƣời ta đoán ngay ra cậu có một nghị lực sắt thép. Mỗi khi nhận đƣợc mƣời xu là cậu mua ngay một quyển sách: cậu đã lập đƣợc một tủ sách nhỏ rồi, và trong một phấn chấn, cậu đã buột mồm hứa sẽ cho tôi xem khi nào tôi đến chơi nhà cậu. Xtac- đi không hề nói năng gì với ai, không hề chơi bời với ai, lúc nào cũng ngồi ghế một mình, cằm tựa vào hai bàn tay nắm chặt nghe thầy giảng bài. Chắc cậu đã phải làm việc nhiều lắm, cậu Xtac-đi tội nghiệp này. Sáng hôm nay, khi trao huy chƣơng cho cậu, thầy giáo dù đang sốt ruột cũng phải thốt lên: "Hoan hô Xtac-đi! Có chí thì nên". Xtac-đi thì dƣờng nhƣ chẳng chút nào tự hào vì thành công của mình; cậu cũng chẳng hề mỉm cƣời nữa, và trở về chỗ ngồi, lại tựa cằm vào hai nắm tay và càng chú ý hơn bao giờ hết. Nhƣng cái cảnh đẹp nhất là lúc tan học bố cậu đến đón cậu. Ông cũng to, lùn nhƣ cậu, khuôn mặt bành bạnh, tiếng nói oang oang. Vì ông không hề ngờ rằng con mình lại đƣợc huy chƣơng, nên nghe chuyện, ông ta vẫn không tin. Phải có thầy giáo đến xác nhận, và thế là ông ta phá lên cƣời khanh khách, vỗ đánh bốp một cái vào gáy con và nói rất to: "Giỏi lắm, giỏi hết sức! Cái đầu to thân yêu này!". Ông ta lại nhìn con, rất đỗi ngạc nhiên. Những ngƣời có mặt chung quanh đều mỉm cƣời vui vẻ. Chỉ 100 mình Xtac-đi thì vẫn yên lặng, và đã lẩm nhẩm bài học ngày hôm sau. Ét-môn-đô đơ A-mi-xi Suy nghĩ về tình yêu đất nước (Tình yêu nước). Truyện Cậu bé đánh trống người Xac-đê-nha đã làm cho con cảm động sâu sắc, thế thì sáng hôm nay chắc là con phải làm dễ dàng bài văn đầu đề: Tại sao cậu yêu đất nƣớc của cậu? "Tại sao tôi yêu đất nƣớc của tôi?". Câu hỏi ấy chẳng đã gợi lên ngay trong ý nghĩ của con vô số câu trả lời hay sao? Tôi yêu đát nƣớc của tôi là vì mẹ tôi sinh ra ở đó; vì dòng máu chảy trong huyết quản của tôi là hoàn toàn thuộc về đất nƣớc tôi, vì dƣới mảnh đất thiêng liêng ấy đã chôn những ngƣời mà mẹ tôi thƣơng xót và cha tôi tôn kính; vì thành phố mà tôi đã sinh ra, cái tiếng mà tôi nói, những quyển sách dạy tôi học, vì em trai tôi, em gái tôi, bạn bè tôi và cả dân tộc vĩ đại mà tôi đang sống trong đó, thiên nhiên tƣơi đẹp bao quanh tôi; tóm lại, tất cả những gì tôi thấy, tất cả những gì tôi yêu mến, tôi kính phục, tất cả đầu là những bộ phận hợp thành đất nƣớc tôi. Ôi! Giờ thì con chƣa thể hiểu hết tình yêu nƣớc ấy đƣợc. Sau này, khi khôn lớn, con sẽ cảm thấy rõ hơn; sau một cuộc đi xa trở về, một buổi sáng nọ, tựa vào bao lơn của con tàu, con trông thấy ở chân trời những dãy núi xanh biếc của đất nƣớc con; bấy giờ con sẽ không tài nào cầm nổi những giọt lệ cảm kích và một tiếng kêu vui mừng. Con sẽ cảm thấy tình yêu nƣớc, khi ở nơi xa lạ, giữa đám đông ngƣời dửng dƣng với con, con chợt nghe tâm hồn con đẩy con lại phía một ngƣời công nhân không quen biết, khi đi qua đã nói một vài tiếng bằng ngôn ngữ của con. Con sẽ cảm thấy qua cơn phẫn nộ đau dớn làm con đỏ mặt tía tai, khi con nghe một ngƣời nƣớc ngoài thoá mạ đất nƣớc của con. Con sẽ cảm thấy lòng yêu nƣớc mãnh liệt hơn, và tự hào hơn, khi sự đe doạ của một nƣớc thù địch làm nổi lên một cơn bão lửa trên tổ quốc, và con thấy khắp nơi những thanh niên giƣơng cao vũ khí, những ngƣời cha ôm hôn con và nói: Dũng cảm lên", và những bà mẹ vui vẻ tiễn đƣa quân đội lên đƣờng với lời chúc: "hãy chiến thắng!". Con sẽ cảm thấy lòng yêu nƣớc nhƣ một niềm vui thiêng liêng nếu con đƣợc hạnh phúc trông thấy những trung đoàn trở về thành phố, quân số tiêu hao, quân sĩ kiệt lực, nhƣng khoé mắt chói lọi vẻ rực rỡ của chiến thắng, con sẽ cảm thấy lòng yêu nƣớc khi trông thấy lá cờ ba màu lỗ chỗ vết đạn; theo sau là một đoàn dài những chiến sĩ ngẩng cao đầu quấn băng cánh tay buộc chéo vì thƣơng tật; họ đi giữa một rừng ngƣời nhiệt liệt tung hoa nhƣ mƣa vào họ, gửi đến họ nào lời cầu chúc, nào những cái hôn. En-ri-cô ạ, lúc đó con sẽ hiểu thế nào là tình yêu đất nƣớc. Đó là một tình cảm vĩ đại và thiêng liêng đến mức nhƣ thế này, con ạ. Giá một ngày nào đó bố thấy con từ một trận chiến đấu vì Tổ quốc mà trở về, bình yên vô sự, nhƣng lại biết rằng con, dòng máu và là đứa con thân yêu của bố, để bảo toàn tính mạng đã trốn tránh nguy hiểm... thì bố của con ngày nay mỗi lần con đi học về bố đón con với một tiếng reo vui, lúc ấy bố sẽ đón con với một tiếng nấc đau đớn; bố sẽ không còn có thể yêu con đƣợc nữa, và bố sẽ chết với nhát dao găm ấy đâm vào tim. Bố của con ". Ét-môn-đô đơ A-mi-xi 101 *Đề bài: Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc khi bước vào năm học mới. *Bài viết Năm học mới bắt đầu, tôi đã trở thành cô bé học sinh trung học cơ sở. Nhớ hôm mới vào trƣờng, tôi vô cùng bỡ ngỡ xen lẫn lo âu: trƣờng mới, bạn bè thầy cô giáo, tất cả đều mới mẻ so với ngày học ở trƣờng tiểu học. Tôi nhớ hôm khai giảng năm học mới, mẹ đƣa tôi đến cổng trƣờng, sau đó vội vã đi làm vì hôm ấy công ty mẹ có việc đột xuất. Mẹ đi rồi tôi ngơ ngác nhìn quanh, tôi thấy có rất nhiều học sinh đi lại tung tăng, tôi đoán họ là những anh chị học lớp trên. Bên cạnh đó còn có các bạn khác rụt rè và thƣờng níu lấy tay mẹ, chắc họ cũng nhƣ tôi, năm nay mới lên lớp 6. Còn mƣời lăm phút nữa mới đến giờ tập trung, tôi nhìn các bạn, tự hỏi: trong số kia không biết ai sẽ là bạn học cùng lớp với tôi? Nhìn mấy dãy nhà cao tầng tôi cũng tự hỏi: không biết tôi sẽ học ở lớp nào? Thấy các cô giáo thƣớt tha trong bộ áo dài tôi cũng tự hỏi: không biết trong các thầy cô kia ai sẽ là cô giáo chủ nhiệm của mình? Mải suy nghĩ tôi bỗng giật mình vì một hồi trống đã vang lên. Trong lúc tôi đang ngơ ngác không biết lớp 6C đứng ở vị trí nào thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi và vang lên giọng nói dịu dàng: - Con là học sinh lớp 6 phải không? Tôi quay lại và đáp lí nhí: - Thƣa cô vâng ạ. Nhƣng con không biết lớp con tập trung ở đâu... - Thế con học lớp nào? - Thƣa cô, con học lớp 6C. Nghe xong, cô liền nhẹ nhàng dắt tay tôi lách qua đám đông đang đứng xếp hàng và cô dẫn tôi đến lớp mới. Trƣớc khi đi, cô dặn cả lớp: - Các con đứng ở đây lát nữa sẽ có các anh chị dẫn con vào sân trƣờng để khai giảng. Giọng nói của cô thật ấm áp nhẹ nhàng. Có bạn nào đó nói: - Ôi cô hiền quá. Ƣớc gì cô là cô giáo chủ nhiệm của chúng mình. Và buổi khai giảng trôi qua âm đẹp, chúng tôi đƣợc dẫn về lớp, suốt buổi hôm đó tôi nhớ mãi hình ảnh cô giáo, ngƣời đầu tiên đã mỉm cƣời chào đón tôi vào lớp 6. Và tôi cũng thầm mơ ƣớc cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Và thật vui sƣớng khi chúng tôi thấy cô bƣớc vào lớp, sau khi mỉm cƣời chào chúng tôi cô nói: - Cô tên là Tâm, cô sẽ chủ nhiệm và đồng thời là giáo viên dạy các em môn văn trong năm học này. Cả lớp chẳng ai bảo ai mà một tràng pháo tay bỗng nổ ra ròn rã. Tôi vô cùng sung sƣớng khi cô Tâm là giáo viên chủ nhiệm mới của mình. Trong tôi đã phần nào bớt đi cảm giác rụt rè khi thấy cô chẳng khác nào ngƣời mẹ hiền của mình. Buổi học đầu tiên cũng là tiết học đầu tiên của chúng tôi là tiết văn, đây là môn mà tôi thích nhất. Tôi hồi hộp mong đợi và khi trống vào lớp đã điểm cô giáo bƣớc 102 vào lớp. Hôm nay cô mặc chiếc áo màu xanh da trời một màu xanh gợi cho tôi cảm giác mát mẻ và dịu dàng. Sau khi cả lớp đứng dậy chào cô giáo, cô cũng mỉm cƣời chào lại chúng tôi. Và cô bắt đầu vào bài giảng. Tôi còn nhớ tiết học văn đầu tiên ấy cô giảng cho chúng tôi nghe truyền thuyết Con rồng cháu tiên. Bắt đầu vào bài giảng, cô đọc mẫu cho cả lớp nghe, giọng cô thật truyền cảm khiến chúng tôi đều nhƣ bị cuốn vào câu chuyện. Giờ giảng của cô cũng thật cuốn hút, bằng giọng nói truyền cảm và những dẫn dắt cô đã đƣa chúng tôi trở về thời xa xƣa. Khi giảng cô thƣờng xuyên đƣa ra tro chúng tôi những tình huống hay để chúng tôi tự suy nghĩ và sau đó cô còn đối thoại, trao đổi với chúng tôi, việc làm đó khiến chúng tôi bớt đi khoảng cách cô trò, hơn thế chúng tôi còn có dịp thể hiện những suy nghĩ của mình. Trong lúc cô giảng bài tôi chợt nhận ra cô rất xinh đẹp. Cô có nƣớc da trắng mịn màng, dáng ngƣời thon thả, cân đối, đôi mắt đen lúc nào cũng nhìn chúng tôi đầy trìu mến, mỗi khi cô giảng đôi mắt ấy càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết và tôi còn nhận thấy cô hàm răng trắng và đôi môi đỏ mọng, cô luôn mỉm cƣời trong lúc giảng bài. Chúng tôi nghe nhƣ nuốt lấy từng lời cô nói, trong đầu mỗi đứa lại thấy hiện lên hình ảnh một trăm ngƣời con của Lạc Long Quân và Âu Cơ đang cùng nhau xây dựng đất nƣớc. Và chúng tôi hiểu rằng tất cả chúng ta đều có chung một cội nguồn, đều là anh em một nhà do đó cần phải biết yêu thƣơng giúp đỡ nhau những lúc khó khăn hoạn nạn. Để chúng tôi hiểu rõ ý nghĩa của câu chuyện, trong lúc giảng bài cô luôn lấy những ví dụ trong lịch sử nhất là qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mĩ. Cô nói rằng chính tinh thần đoàn kết đã giúp chúng ta chiến thắng đƣợc mọi kẻ thù. Và tôi chợt hiểu lớp 6C này cũng chính là một ngôi nhà nhỏ, tôi bỗng thấy gần gũi với các bạn hơn. Càng về cuối giờ bài học càng giúp cho tôi hiểu sâu sắc hơn những gì cô giảng. Mải nghe cô giảng có bạn còn quên cả chép bài, có bạn còn cứ ngồi chờ cô đọc cho chép, hiểu đƣợc cách học của chúng tôi còn xa lạ với cách học của cấp hai, cô đã ngừng giảng một lát và nói sơ qua về cách ghi chép bài ở cấp 2. Lời cô nói rất chân tình, cô còn chỉ cho tôi bí quyết học văn sao cho giỏi. Buổi học hôm đó kết thúc trong sự tiếc nuối, nhiều bạn chẳng muốn rời khỏi lớp vì muốn đƣợc nghe cô nói chuyện thêm. Giờ giảng của cô thật sự ấn tƣợng và để lại trong tôi những suy nghĩ về tinh thần đoàn kết. Trƣớc tấm lòng nhiệt tình và yêu thƣơng của cô chúng tôi thầm hứa sẽ học thật tốt để nụ cƣời của cô luôn nở trên môi. Và tôi rất mong đến giờ giảng văn của cô, bởi giờ giảng của rất cuốn hút, đem lại cho chúng tôi những bài học quý giá về tình thƣơng yêu, về cuộc sống. *Đề bài: Tả lại không khí buổi trao đổi kinh nghiệm học tập ở lớp em. *Bài viết Giờ đây cả lớp em phải cảm ơn cô chủ nhiệm, cảm ơn bạn Hoàng, Yến Linh và Tuấn Anh nhiều lắm. Bốn ngƣời đã thắp sáng trở lại cho lớp em niềm tự tin và những ƣớc mơ trong học tập. Mọi chuyện bắt đâù tƣ hơn một tháng trƣớc đây khi không khí 103 học tập của lớp em tự nhiên trầm hẳn. Thế rồi tất cả đã đổi thay từ hôm trao đổi kinh nghiệm học tập ngày hôm ấy. Không hiểu lý do tại sao từ hơn một tháng trƣớc đây, phong trào học tập của lớp em tự nhiên xuống dốc nhanh chóng. Cô chủ nhiệm và các bạn trong lớp đều cảm thấy rất buồn lòng nhƣng còn chƣa biết nên giải quyết ra sao. Trong lúc cả lớp gần nhƣ chìm hẳn thì may thay còn có Tuấn Anh, Hoàng với Yến Linh - ba cây tiếng Anh, Toán và Văn của lớp. Sau một tuần tìm hiểu kỹ nguyên nhân, cô chủ nhiệm lớp em kết luận: lớp đang thiếu một phƣơng pháp học tập phù hợp và khoa học. Thế là cô quyết định: giờ sinh hoạt cuối tuần sẽ chuyển thành buổi toạ đàm học tập. Phải công nhận, từ khi lên học ở cấp hai, chúng em thấy cả phƣơng pháp và hình thức học tập đều thay đổi rất nhiều. Chính vì thế mà có nhiều bạn vô cùng lúng túng và đó là nguyên nhân khiến nhiều bạn trong chúng ta học hành sút kém. Hôm ấy bao băn khoăn thắc mắc trong lòng đƣợc chúng em giã bày hết cả. Cô giáo chủ nhiệm đã tận tình trả lời chi tiết từng câu hỏi khiến chúng em cảm thấy rất vui lòng. Nhƣng có lẽ điều bổ ích nhất trong ngày hôm ấy là chúng em đã đƣợc nghe những kinh nghiệm học tập rất thực tế của Hoàng, Yến Linh và Tuấn Anh. Hoàng sôi nổi cho biết: "Các bạn muốn học tốt các môn tự nhiên nhất là môn Toán thì phải cố gắng rèn cho mình một thói quen làm việc nghiêm túc với một tƣ duy khoa học. Hãy hoàn thành, ít nhất là những bài tập đã đƣợc thầy giao đừng bao giờ ngại khó cả. Bài khó, các bạn hãy chủ động hỏi bạn bè, thầy cô. Nếu ngại thì không bao giờ các bạn thành công". Tiếp theo lúc ấy, Yến Linh lại cho chúng tôi những kinh nghiệm về học văn và các môn xã hội, những mẹo vặt trong việc học thuộc lòng lập ý, viết văn... Tựu trung lại để học tốt các bạn phải chú ý đọc kỹ, đọc nhiều, đọc rộng. Đọc không phải chỉ để hiểu bài học của chúng ta mà đọc còn giúp chúng ta học đƣợc cách viết văn của họ. Đọc để mở rộng vốn từ, để *Bài viết của chúng ta phong phú và sinh động hơn lên. Muốn học tốt văn hãy bắt đầu từ việc viết ngắn nhƣng phải đúng và đặc biệt không bao giờ đƣợc ẩu. Bạn nào có tính ẩu, rất khó có thể học đƣợc văn hay. Yến Linh nói đến đây nhiều bạn mới giật mình trong đó có cả tôi. Ngay quyển vở ghi văn, mặc dù mẹ vẫn thƣờng xuyên nhắc nhở mà có lúc nét chữ của tôi còn nguệch ngoạc. Bài phát biểu cuối cùng là của Tuấn Anh, một cây Tiếng Anh của lớp. Thú thực để học tốt môn ngoại ngữ Tuấn Anh nói, các bạn cần nhất là sự tự tin và chăm chỉ. Tâm lý ngại học tiếng nƣớc ngoài khiến nhiều bạn chƣa ra trận đã đầu hàng. Còn nữa vốn từ của các bạn không thƣờng xuyên đƣợc bổ sung. Vì ngay phần từ vựng cô cho trên lớp, chúng ta cũng không tự tập viết thƣờng xuyên. Ngữ pháp tiếng Anh dù dễ hơn tiếng Việt nhƣng nếu không chú ý, các bạn cũng rất dễ bị nhầm. Nhiều bạn học tiếng Anh mà cứ ngỡ nhƣ mình đang ghép câu tiếng Việt... Buổi trao đổi hôm đó kết thúc vào lúc quá trƣa nhƣng chúng em chẳng ai thấy đói và mệt cả bởi ai cũng đƣợc cởi mở về mặt tinh thần. Quả đúng nhƣ lời cô chủ nhiệm: "Để học tốt ai cũng phàỉ đi từ những phƣơng pháp nhất là phƣơng pháp phù hợp với mình". Và điều chúng em mừng nhất là ngay sau đó không lâu, lớp em đã trở lại tốp đầu trong phong trào học tập của trƣờng. *Đề bài: Tả lại một buổi lao động của trường em. *Bài viết 104 Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: "Vì lợi ích mƣời năm phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm phải trồng ngƣời". Lời căn dặn của Bác đến tận ngày nay vẫn đƣợc các thế hệ con cháu nối tiếp noi theo. Trƣờng của em là một ngôi trƣờng mới, mọc lên trên một nền đất rộng. Ngôi nhà ba tầng đẹp đẽ nhƣng lại chƣa có cây xanh. Chính vì thế mà mùa xuân trƣớc, trƣờng em đã tổ chức một buổi lao động trồng cây nhằm tạo cảnh quan xanh sạch đẹp cho trƣờng. Buổi lao động đầy ý nguĩa với khí thế vui tƣơi đã để lại trong em một ấn tƣợng khó phai. Theo kế hoạch của nhà trƣờng, mỗi lớp chúng em đƣợc giao trách nhiệm trồng và chăm sóc một chục cây xanh. Bồn cây của lớp nào đẹp và xanh tốt nhất sau một năm sẽ đƣợc nhà trƣờng khen tặng và gắn biển đề kỷ niệm. Lớp em hƣởng ứng ngày tết trồng cây hào hứng, sôi nổi vô cùng. Bạn Hoài Anh vui vẻ đừng lên xin phép cô chủ nhiệm rồi phân công nhiệm vụ cho từng tổ, tổ lại phân công đến các bạn đội viên. Bạn thì xin đƣợc mang cây, bạn mang dụng cụ, ngƣời thì mang bình tƣới nƣớc, bạn mang phân bón.. Sáng hôm nhà trƣờng tổ chức lễ ra quân, lớp em cùng hơn hai mƣơi lớp khác xếp hàng thẳng tắp nghe thầy hiệu trƣởng nói về ý nghĩa của việc trồng cây. Sau khi nhận nhiệm vụ, chúng em toả đi những khu vực đƣợc giao. Hoài Anh nhanh nhảu, nhiệt tình và gƣơng mẫi ra tay trƣớc. Bạn cuốc liền một mạch để tạo khuôn hình cho hố cây thứ nhất. Thế là, cứ nhƣ vậy, cả lớp chia nhau cuốc đủ mƣời hố trồng cây. vừa cuốc đất, các bạn nam vừa vui vẻ trêu nhau. Có bạn còn cao hứng đọc bài ca vỡ đất. Đến lƣợt các bạn nữ nhanh tay tra phân bón lót cho cây. Các bạn chu đáo thật. Trƣớc đó một ngày các bạn còn cử nhau đi hỏi cô giáo dạy sinh để chọn lƣợng phân vừa đủ tránh cho cây khỏi chết. Khâu chuẩn bị đã xong, bọn lớp trƣờng mời cô chủ nhiệm đặt trồng cây trƣớc nhất. Cô chọn một cây bàng rất nhỏ, đặt xuống hố cây rồi nói: - Hôm nay cô trò mình trồng cây bàng này, có lẽ phải đến lúc các em đã ra trƣờng nó mới cho tán đƣợc. Lúc ấy, trong những ngày hè, thế hệ sau của các em sẽ đƣợc hƣởng những tán bàng mát rƣợi. Các em biết không. Đó chính là cái lợi ích mƣời năm mà ngày xƣa Bác kính yêu của chúng ta đã dạy. Rồi cô vón đất thật nhỏ, vun vào gốc cây. Chẳng mấy chốc, hàng cây của lớp em đã đƣợc trồng xong. Một hàng dài đủ loại, bàng, sấu, bằng lăng, hoa sữa,... các gốc cây đƣợc tƣới nƣớc cẩn thận cho đủ ngấm rồi các bạn mới ra về. Trong lòng các bạn hôm ấy ai cũng vui tƣơi phấn khởi. Mới đó mà một năm học đã đi qua. Hàng cây lớp em trồng đã tốt và xanh mƣớt. Lớp em cũng rất tự hào khi đƣợc nhà trƣờng chọn một cây hoa sữa để gắn biển đề kỷ niệm. Thời gian vẫn trôi qua, hàng cây trƣớc lớp đã trở thành một kỷ niệm không phai đối với mỗi bạn lớp em. Bây giờ chúng em đã hiểu rõ hơn lời dạy của Bác ngày xƣa có ý nghĩa biết nhƣờng nào. *Đề bài: Viết thư cho bạn, tả lại cảnh đẹp của trường em. *Bài viết Hùng thân mến! Dạo này cậu có khoẻ không? Mình nhớ từ lần về quê ấy đến giờ có lẽ cũng đã đến một năm. Chắc cả cậu và quê mình đổi thay nhiều lắm. Cậu cho tớ gửi lời hỏi thăm tới tụi bạn cùng quê mình nhé. Hùng à! Tụi mình vừa mới chuyển ra trƣờng 105 mới đây. Ngôi trƣờng cũ đã bị phá rồi. Trƣờng mới đẹp và trang trọng lắm. Trƣờng mới của chúng mình đƣợc xây trên một khu đất rộng gần quốc lộ. Trƣờng gồm hai khu chính: khu lớp học và khu hiệu bộ, chƣa kể khu nhà xe và khu tập thể của cán bộ giáo viên. Nhà hiệu bộ với các phòng bạn đƣợc thiết kế hiện đại và sang trọng, có phòng vi tính, phòng thí nghiệm và thƣ viện, lúc nào cũng luôn sẵn sàng chào đón các bạn học sinh yêu tri thức và khoa học. Khu lớp học có hai dãy nhà cao tầng nằm đối diện nhau với gần bốn chục phòng. Phòng học nào cũng gọn gàng ngăn nắp và đƣợc trang bị khá đầy đủ tiện nghi. Nhƣng cậu biết không, điều mà bọn mình cảm thấy hài lòng nhất ở khu trƣờng mới là tổng thể khuôn viên thẩm mỹ. Khách đến trƣờng, sau khi bƣớc qua cổng chính sẽ cảm thấy rất ấn tƣợng khi đƣợc chiêm ngƣỡng khu công viện của trƣờng mình. Đó là một tiểu khu hình tròn đƣợc tạo bởi những bồn hoa và những hàng ghế đá. Khu công viên đƣợc bác lao công chăm sóc rất tận tình nên chẳng lúc nào thiếu vắng sắc hoa. Sân trƣờng mình không giống nhƣ những trƣờng bên cạnh. Phần lối đi thẳng vào khu hiệu bộ đƣợc dành cho đủ lớn, còn lại đƣợc chia thành những hàng thẳng tắp trồng toàn cây xanh. Đây thật sự là một ấn tƣợng rất riêng của trƣờng mình. Chẳng thế mà, mỗi khi tập trung, chúng mình lại có cảm giác nhƣ đang đƣợc ngồi dƣới những gốc cây râm mát. Sâu vào bên trong, trƣớc đại sảnh của khu hiệu bộ là hai hàng cau vua thẳng tắp dang vƣơn mình lên cao. Phia dƣới điểm đều những bồn cây cảnh đƣợc cắt tỉa tỷ mỷ trông rất đẹp. ấn tƣợng nhất là dù ở ngay giữa thủ đô nhƣng trƣờng mình vẫn trồng đƣợc hai cây mai tứ quý. Đến mùa xuân chắc chúng mình sẽ có dịp ngắm những cánh mai vàng ngay giữa thủ đô. Trồng xen giữa hai bồn cây cảnh ven đại sảnh là hai cây lộc vừng khá lớn. Vào mùa này cây lại rải xuống những chùm hoa đỏ tía trông thật là đẹp mắt. Thế đấy Hùng ạ! So với ngôi trƣờng cũ của mình, nơi mà cậu đã có dịp tới thăm thì ngôi trƣờng hiện đại đẹp hơn gấp mấy lần. Những gì mình kể cho cậu hôm nay cũng chỉ nói lên đƣợc phần nào cảnh ây. Mình tin chắc rằng khi nào cậu đến thăm, cậu sẽ thấy trên thực tế nó còn hấp dẫn hơn. Từ khi ra trƣờng mới phấn khởi tụi mình càng học tập tốt hơn. Mà năm nay, tớ cũng sẽ đi thi học sinh giỏi môn Toán cho trƣờng Hùng ạ! Thôi! có lẽ trong một thời gian ngắn ngủi mình không thể kể cho cậu nghe nhiều hơn những điều thú vị của trƣờng mình. Trƣớc khi dừng bút, mình chân thành mời cậu ra thủ đô lần nữa thăm mình và bố mẹ. Mình hứa, ngày đó mình sẽ là tình nguyện viên đƣa cậu đi thăm khắp ngôi trƣờng mới. Thôi chào cậu nhé. Chúc cậu ngày càng học giỏi hơn Bạn thân
File đính kèm:
- nhung_bai_van_mau_danh_cho_hoc_sinh_lop_6.pdf