Con người trong quan niệm của phật giáo và triết học hiện sinh của Aartre: Cái nhìn đối sánh
Tóm tắt Con người trong quan niệm của phật giáo và triết học hiện sinh của Aartre: Cái nhìn đối sánh: ...hận thức và tuân theo quy luật khách quan. Tự do của con ng−ời chỉ có thể đạt đ−ợc trong việc tìm kiếm một nghệ thuật sống ở đời bằng cách không bao giờ chấp nhận một giá trị tự định sẵn nào. Tự do là tuyệt đối, không cần có nguyên nhân, không cần có cơ sở, nó đòi hỏi độc lập và đoạn t...g−ời ban vui cứu khổ cho ta. Phật giáo cho rằng trong xã hội có ng−ời yểu tử, có kẻ lại sống lâu, có ng−ời bệnh tật, kẻ khác lại khỏe mạnh, kẻ xinh đẹp, ng−ời xấu xí, kẻ giàu sang, ng−ời nghèo khổ. Đó không phải là sự bất bình đẳng hay số phận mà tạo hóa ban cho mà đó là do nghiệp của ...18 Nghiên cứu Tôn giáo. Số 3 - 2013 18 cố định. Theo Sartre, con ng−ời và sự hiện diện của con ng−ời chẳng khác nào một tiến trình năng động bởi ý thức và tạo tác (hoạt động) của chính nó. Bản tính của con ng−ời chính là một dòng t−ơng tục của thân thể và tâm thức của con ng−ời mà kh...
và những chuẩn tắc xác định mà tính tuyệt đối là không thể bác bỏ đ−ợc. Tự ý thức của con *. Khoa Triết học, Học viện Chính trị - Hành chính khu vực IV T 14 Nghiên cứu Tôn giáo. Số 3 - 2013 14 ng−ời đ−ợc thông qua sự đối chiếu với những giá trị tuyệt đối đó. Vì vậy, con ng−ời thực sự không có khả năng v−ợt qua hàng rào của những sự siêu hợp lí hóa để đến với bản thân mình, đến với sự hiện sinh của mình. Khi cố hiểu một cái gì đó về mình, con ng−ời bị sa lầy trong mạng l−ới những chuẩn tắc, những giá trị, những quan niệm về nhân sinh quan của thời đại mình. Và vì vậy, từ lâu con ng−ời đã không còn biết nó có thể cảm nhận cái gì và mong muốn cái gì (hiểu về bản thân mình) nh−ng nó biết rất rõ là mình cần phải cảm nhận, mong muốn và làm gì ở mỗi thời điểm. Họ cố gắng làm cho toàn bộ cuộc sống có ý nghĩa của mình phù hợp với những quy tắc của xã hội song điều đó chỉ làm cho con ng−ời thêm đau khổ do không đạt tới lí t−ởng. Những ng−ời chỉ biết hành động và suy nghĩ theo những tiền đề, quy tắc có sẵn ấy theo Sartre là những ng−ời ch−a tự ý thức mình là những nhân vị độc đáo, ch−a ý thức về địa vị và thiên chức làm ng−ời của mình. Cuộc sống nh− vậy chẳng khác gì cuộc sống của cây cỏ, động vật. Con ng−ời nh− vậy chẳng khác gì một sự vật xuất hiện mà không có sự tham gia của ý thức và sự hiện sinh của nó. Khi con ng−ời phát hiện ra điều này, nó thấy mình nh− “bị bỏ rơi”, trở thành “vô gia c−” và trở nên cô độc trong một thế giới xa lạ và lạnh nhạt. Với Phật tổ thì “Đời là bể khổ, hữu sinh hữu khổ”, “n−ớc mắt chúng sinh nhiều hơn n−ớc biển”. Và sở dĩ con ng−ời phải vật lộn trong bể khổ trầm luân là do những ham muốn, dục vọng và vô minh. Vì vô minh nên con ng−ời không biết rõ bản chất thực sự của mọi đối t−ợng trên đời này chỉ là giả, không thực vì vậy con ng−ời mới tham muốn chiếm đoạt và làm nô lệ vào chúng. Nh−ng các tham muốn đó không bao giờ đ−ợc thỏa mãn (vì lòng tham vô đáy, có một muốn hai, có hai muốn ba, muốn bốn). Qua những phản ứng không thích nghi (do tham không đ−ợc thì giận dữ, bực tức - sân, cả giận mất khôn, khiến con ng−ời mê mờ tâm tính - si) tạo ra sự buồn khổ và thất vọng cho chính mình và gây đau khổ cho ng−ời khác. Nh−ng tham, sân, si không phải là những gì trừu t−ợng chỉ hiện hữu trong tâm lí con ng−ời mà còn thể hiện qua lời nói, cử chỉ, tâm ý tạo ra nghiệp xấu. Nghiệp xấu này lôi con ng−ời đi trong vô l−ợng kiếp nữa. Vì còn dục vọng thì con luân hồi, còn luân hồi thì còn khổ. Vì vậy, vô minh và dục vọng không chỉ gây đau khổ cho con ng−ời trong kiếp này (hiện tại) mà còn cả trong kiếp khác (t−ơng lai), không chỉ gây đau khổ cho chính họ mà còn cho ng−ời khác. Nh− vậy, chính vô minh và dục vọng là sợi dây trói buộc con ng−ời với mọi khổ đau. Từ cái nhìn đó, cả Sartre và Phật tổ đều mong muốn giải thoát cho con ng−ời, đem đến sự tự do cho con ng−ời. Đức Phật từng nói: “N−ớc biển ngoài khơi chỉ có một vị mặn, đạo của ta dạy đây cũng chỉ có một vị là giải thoát”. Còn Sartre thì đòi hủy bỏ mọi l−ợc đồ văn hóa mang tính tuyệt đối, giải phóng ý thức con ng−ời khỏi sự áp chế, đè nén của chúng và mở ra cho con ng−ời khả năng đạt tới sự tự do tuyệt đối. Sartre đòi hỏi tự do tuyệt đối cho mỗi cá nhân thoát Hà Thị Thùy D−ơng. Con ng−ời trong quan niệm 15 15 khỏi sự ràng buộc của mọi quy tắc xã hội. Tuy nhiên, quan niệm về tự do của Sartre và Đức Phật không hoàn toàn trùng khớp. Khái niệm về mất tự do trong đạo Phật là sự bị trói buộc, bị v−ớng mắc vào dục vọng, sân hận. Cho nên tự điều phục mình, chế ngự bản năng dục vọng của mình, tự chiến thắng mình là sự tự v−ơn tới tự do. Ng−ời có tự do là ng−ời sống trong cuộc đời vô th−ờng, vô ngã, bất tịnh, đau khổ với bao nhiêu thăng trầm sinh tử, mà không thấy có vô th−ờng, vô ngã, bất tịnh, đau khổ với bao nhiêu thăng trầm sinh tử ấy. Còn với Sartre, tự do là nguyên tắc chủ đạo của tồn tại ng−ời, là cái phân biệt con ng−ời với mọi cái tự nhiên. Theo ông, tự do là sáng tạo, chứ không phải vận động máy móc theo con đ−ờng tiến hóa, nó loại bỏ bất kì một khuôn mẫu có sẵn nào. Tự do không bị giới hạn bởi điều kiện và khă năng hoạt động của con ng−ời, không dựa trên cơ sở nhận thức và tuân theo quy luật khách quan. Tự do của con ng−ời chỉ có thể đạt đ−ợc trong việc tìm kiếm một nghệ thuật sống ở đời bằng cách không bao giờ chấp nhận một giá trị tự định sẵn nào. Tự do là tuyệt đối, không cần có nguyên nhân, không cần có cơ sở, nó đòi hỏi độc lập và đoạn tuyệt với quá khứ. Tự do là tự do lựa chọn và quyết định trong những tình huống nhất định. Tự do không phải là kết quả của hành động mà nó bao hàm ở chính trong khát vọng của mình. Trở thành ng−ời tự do không có nghĩa là có đ−ợc tất cả những gì mình mong muốn, đó chỉ là ở vào tâm trạng mong muốn chính cái mình yêu thích “thành công hoàn toàn không quan trọng đối với tự do”(1). Tự do theo Sartre là tự do lựa chọn sự tồn tại của mình, biểu hiện ở khả năng lựa chọn quan hệ của mình với một tình huống nhất định. Hoàn cảnh tự nó không hạn chế sự tự do của chúng ta mà chỉ có chúng ta cảm nhận nó với t− cách là hạn chế, là trở ngại của tự do. Nh− vậy, vấn đề tự do của con ng−ời theo Sartre và Đức Phật đều mang tính chủ quan, nó đều là sự v−ợt lên trên hoàn cảnh của con ng−ời. Con ng−ời tự do theo Phật tổ là con ng−ời không bị lệ thuộc vào bất cứ thứ gì, có khả năng sống trong xã hội đau khổ mà không cảm thấy đau khổ. Còn với Sartre, tự do thể hiện ở chỗ con ng−ời có thể thể hiện sự sáng tạo, cá tính độc đáo của mình, không phục tùng theo những quy tắc đã định sẵn. Những tiêu chuẩn khách quan nào đó có sẵn, ở bên ngoài con ng−ời là những vật cản thủ tiêu sự tự do của con ng−ời. Để đạt tới sự tự do ấy, cả Sartre và Phật tổ đều đề cao vai trò của con ng−ời khi khẳng định rằng chỉ có con ng−ời và chính con ng−ời mới có thể tự giải phóng mình khỏi mọi sự ràng buộc đang bủa vây lấy họ. Các học thuyết của các ông đều phủ nhận vai trò của Th−ợng Đế, của định mệnh hay một yếu tố nào đó bên ngoài con ng−ời trong việc giải thoát cho con ng−ời. Việc con ng−ời có thể giải thoát, có thể đạt tới sự tự do hay không là nằm trong tay mỗi ng−ời. Với Sartre, con ng−ời chỉ có thể có tự do khi thể hiện đ−ợc sự hiện sinh của mình, tính độc đáo không lặp lại về nhân cách con ng−ời cá nhân. Con ng−ời phải để lại dấu vân tay của mình trong mỗi 1. J. P. Sartre, Tồn tại và h− vô, Matxcơva, tr. 563. 16 Nghiên cứu Tôn giáo. Số 3 - 2013 16 hành động, phải tìm thấy chính mình trong những hoàn cảnh đặc thù. Nh−ng con ng−ời không thể trở thành một hiện sinh trung thực nếu không tự mình khám phá ra điều đó. Không có một tiền lệ hay cẩm nang h−ớng dẫn con ng−ời trên con đ−ờng khó nhọc và đầy lo âu trở thành chính mình. Sứ mệnh trở thành bản ngã của chính mình đòi hỏi con ng−ời sự quyết định, cam kết, dấn thân. Nh− vậy, theo Sartre chính con ng−ời thông qua hoạt động của mình có thể tự giải thoát cho mình khỏi mọi ràng buộc của các quy tắc xã hội. Đức Phật cũng khẳng định tính tự lực của con ng−ời trong hành trình v−ơn tới sự tự do, thoát khỏi bể khổ trầm luân. Đức Phật tuyên bố: “Nh− Lai chỉ là ng−ời chỉ đ−ờng, mỗi ng−ời phải tự đi đến, không ai đi thế cho ai đ−ợc”, “Hãy tự thắp đuốc mà đi, hãy n−ơng tựa vào chính mình vì Nh− Lai chỉ là ng−ời dẫn đ−ờng” (Kinh Niết Bàn). Đức Phật không bao giờ tuyên bố Ngài là đấng cứu rỗi. Ngài chỉ là ng−ời tìm ra con đ−ờng giải thoát và chỉ dạy cho chúng ta về con đ−ờng đó (đó là thực hiện Bát chính đạo, hay Tam học: Giới - Định - Tuệ). Nh−ng chính chúng ta phải tự mình tiến b−ớc trên con đ−ờng đầy gian khổ ấy. Sự giác ngộ là giây phút bừng sáng của trí tuệ của mỗi cá nhân, là sự trải nghiệm của từng cá nhân. Không chỉ đề cao vai trò của con ng−ời bằng việc khẳng định năng lực tự giải thoát của con ng−ời mà cả Phật giáo và triết học hiện sinh của Sartre đều tin t−ởng vào khả năng của con ng−ời trong việc sáng tạo ra chính mình và quyết định vận mệnh của họ thông qua hoạt động của chính họ. Hai học thuyết này đều phủ nhận vai trò của Th−ợng Đế trong cuộc sống của con ng−ời. Phật giáo quan niệm con ng−ời là Th−ợng Đế của chính mình. Bởi vì chỉ có mình mới có thể quyết định và thay đổi vận mệnh của mình bằng cách cải biến nghiệp căn. Do đó, hạnh phúc hay đau khổ là do chính chúng ta tự tạo lấy cho mình. Hễ mình tạo nghiệp nhân gì, thì mình phải chịu quả nghiệp ấy, chứ không ai có thể cầm cân th−ởng phạt, ban ph−ớc hoặc giáng họa cho mình cả. Không ai có thể thay đổi hoặc sắp đặt cuộc khổ vui, chỉ có ta mới là ng−ời ban vui cứu khổ cho ta. Phật giáo cho rằng trong xã hội có ng−ời yểu tử, có kẻ lại sống lâu, có ng−ời bệnh tật, kẻ khác lại khỏe mạnh, kẻ xinh đẹp, ng−ời xấu xí, kẻ giàu sang, ng−ời nghèo khổ. Đó không phải là sự bất bình đẳng hay số phận mà tạo hóa ban cho mà đó là do nghiệp của con ng−ời gây ra từ đời tr−ớc. Nghiệp là những t− t−ởng, lời nói, hành động do con ng−ời cố ý mà tạo ra. Nh− vậy, vận mệnh của mỗi ng−ời nằm trong tay mỗi ng−ời. Cuộc đời của mỗi ng−ời là do mình tự an bài lấy. Đồng thời, con ng−ời có thể thay đổi vận mệnh của mình bằng cách thay đổi nghiệp (thay đổi tâm t− và hành động của chính mình). Nếu Phật tổ cho rằng chính con ng−ời hoàn toàn có thể quyết định cũng nh− thay đổi vận mệnh của mình thì Sartre cho rằng con ng−ời sáng tạo ra bản chất của mình chứ không phải một yếu tố nào khác bên ngoài con ng−ời. Ông chối bỏ Th−ợng Đế và không nhận con ng−ời là thụ tạo của Ngài: “Không có một năng lực nào bên ngoài hay cao hơn để con ng−ời có thể n−ơng tựa vào hay van xin Hà Thị Thùy D−ơng. Con ng−ời trong quan niệm 17 17 cho, không ai cứu rỗi, làm cho con ng−ời trở thành một cái gì khác nó. Trách nhiệm nằm vuông vắn ngay trên đôi vai của chính mình”(2); “Không có điểm tựa nào khác, chỉ có con ng−ời quyết định nên bản chất của nó. Ngay cả khi Th−ợng Đế có mặt cũng không thể làm khác đi đ−ợc”(3). Con ng−ời và chỉ có con ng−ời mới có quyền tự do quyết định mình sẽ trở thành ng−ời nào và nh− thế nào, chứ không phải do ng−ời khác, cái khác quyết định thay cho mình. Sartre viết “con ng−ời phải tự phát minh ra mình”, nghĩa là con ng−ời đ−ợc toàn quyền tự đặt ý nghĩa cho cuộc đời mình. Theo Sartre, ngay từ đầu, con ng−ời không thể định nghĩa đ−ợc. Bởi ngay từ lúc ban đầu, con ng−ời không là gì cả (con ng−ời không có bản tính thiện hay bản tính ác), sau đó con ng−ời mới sẽ là thế này, thế nọ và sẽ là cái mình tự tạo nên: “Không định nghĩa đ−ợc con ng−ời vì ngay từ đầu nó đã là h− vô. Nó chỉ trở thành con ng−ời muộn hơn và trở thành một con ng−ời nh− là nó tự làm ra mình. Nh− vậy, không có bản chất ng−ời, không có chúa sáng tạo ra bản chất ấy”(4). Bản chất của con ng−ời là do chính con ng−ời tạo nên và con ng−ời tự định nghĩa về mình. “Con ng−ời chỉ là cái mà nó tự làm ra từ bản thân mình. Đó là nguyên lí thứ nhất của chủ nghĩa hiện sinh”(5). Bản chất của con ng−ời không có sẵn nh− đồ vật mà con ng−ời ngày đêm phải tìm cách tạo nên bản chất cho mình. Nh−ng bản chất của con ng−ời đ−ợc xác định thông qua điều gì? Con ng−ời thể hiện bản chất của mình, sự hiện sinh, cái tôi của mình thông qua việc vạch ra bản thiết kế, bản dự án của mình (dự phòng) và hiện thực hóa nó bằng một chuỗi các hành động. Chính vì vậy, Sartre chỉ ra rằng con ng−ời không phải là cái gì khác hơn là một “sự sáng tạo liên tục ra bản thân mình thông qua lao động và thực tiễn”(6), “con ng−ời là kết quả của mọi hành động mà nó tạo ra”. Chính vì việc khẳng định con ng−ời toàn quyền quyết định bản chất, vận mệnh của mình thông qua hoạt động của chính họ, chúng ta có thể nói rằng Phật giáo và triết học hiện sinh của Sartre là triết học hành động, triết học nhân bản vì nó nhấn mạnh tính tích cực, tính sáng tạo của con ng−ời trong hoạt động kiến tạo bản chất của mình cũng nh− quyết định vận mệnh của mình. Do đó, cả Phật giáo và triết học hiện sinh của Sartre tuy đều xuất phát từ cái nhìn bi quan về thân phận con ng−ời nh−ng thực chất lại không hề bi quan, thậm chí có thể nói là lạc quan khi tin t−ởng vào khả năng của con ng−ời trong việc tự quyết mà không phụ thuộc vào bất cứ yếu tố nào bên ngoài. Khi nói rằng bản chất, sự hiện sinh của con ng−ời là do chính con ng−ời tạo ra, Sartre cũng đồng thời khẳng định bản chất của con ng−ời không phải là nhất thành bất biến, mà luôn luôn vận động, biến đổi. Hiện sinh (hữu thể) hạt nhân trong học thuyết của Sartre là một cái “đang tồn tại”, “đang là” (process becoming) với diện mạo riêng. “Đang là” nghĩa là chúng ta không có một bản tính 2. Pr Jay E. Green, 100 Great Thinkers,Washington Square Press, 1967, p. 586. 3. Pr Jay E. Green, 100 Great Thinkers, Sđd, 1967, p. 587. 4. J. P. Sartre, Chủ nghĩa hiện sinh - Đó là chủ nghĩa nhân đạo, M, 2004, tr. 89. 5. J. P. Sartre, Chủ nghĩa hiện sinh, Sđd, tr .29. 6. J. P.Sartre. Phê phán lí tính biện chứng, Paris, 1950, tập 1, tr. 95. 18 Nghiên cứu Tôn giáo. Số 3 - 2013 18 cố định. Theo Sartre, con ng−ời và sự hiện diện của con ng−ời chẳng khác nào một tiến trình năng động bởi ý thức và tạo tác (hoạt động) của chính nó. Bản tính của con ng−ời chính là một dòng t−ơng tục của thân thể và tâm thức của con ng−ời mà không hề có một bản tính tuyệt đối độc lập. Bởi lẽ, con ng−ời không đứng im một chỗ, mà hành động liên tục h−ớng về t−ơng lai. Bản chất của con ng−ời thể hiện qua hành động mà “con ng−ời luôn luôn tự do thay đổi mọi tạo tác (hoạt động) của mình, và không bị buộc chặt bởi một khung ngã tính”(7). Hơn nữa, con ng−ời chỉ có thể tồn tại đích thực khi nó không dừng lại, không thỏa mãn với bản thân mình, với những cái mình đã đạt đ−ợc, nó cần phải th−ờng xuyên v−ợt lên trên chính mình, phải th−ờng xuyên sáng tạo ra những giá trị mới. Con ng−ời phải không ngừng v−ợt ra khỏi giới hạn của mình, tách mình ra khỏi những cái đã và đang hiện hữu và liên tục h−ớng tới cái khác. Theo ông, con ng−ời luôn có sứ mệnh sử dụng năng lực ý thức của mình để tự chất vấn mình, tìm kiếm những giá trị mới và bộc lộ tự do sáng tạo của mình. Con ng−ời cần phải v−ợt ra khỏi giới hạn của cái hiện có và tự quy định mình thông qua cái vẫn ch−a hiện diện. Chính vì vậy, Sartre khẳng định: “kẻ hèn nhát làm cho mình trở thành kẻ hèn nhát, ng−ời anh hùng làm cho mình trở thành ng−ời anh hùng. Nh−ng kẻ hèn nhát bao giờ cũng có khả năng không còn là kẻ hèn nhát nữa, còn ng−ời anh hùng không còn là ng−ời anh hùng nữa. Điều đó quan trọng chỉ là sự cải biến hoàn toàn đạt đ−ợc trong một tr−ờng hợp riêng biệt hay thông qua một hành vi riêng biệt”(8). Nghĩa là con ng−ời bằng hoạt động của mình có thể thay đổi bản chất của mình. Quan niệm của Sartre cho rằng bản chất của con ng−ời là không cố định có sự gần gũi với khái niệm vô ngã của Phật giáo. Phật giáo cho rằng không có cái tôi vĩnh hằng và thực chất là không có cái tôi. Tuy nhiên, cách giải thích của Phật giáo thì lại rất khác. Phật giáo giải thích rằng con ng−ời cũng nh− mọi sinh vật thuộc thế giới hữu hình đ−ợc cấu tạo bằng các yếu tố vật chất và tinh thần. Yếu tố tinh thần gọi là Danh, yếu tố vật chất gọi là Sắc. Theo một cách phân chia thì con ng−ời do năm yếu tố (ngũ uẩn) tạo nên dó là sắc (vật chất), thụ (cảm giác), t−ởng (ấn t−ợng, t−ởng t−ợng), hành (t− duy), thức (ý thức). Theo một cách phân chia khác thì con ng−ời do sáu yếu tố tạo nên là địa (chất khoáng), thủy(chất n−ớc), hỏa (chất nhiệt), phong ( gió, không khí), không (khoảng không trống rỗng), thức (ý thức). Nh− vậy, theo cả hai cách phân chia thì con ng−ời là sự kết hợp động của nhiều yếu tố động. Cái tôi của con ng−ời cũng do Danh và Sắc tạo nên. Nh−ng các yếu tố này chỉ hội tụ tạm thời trong một khoảng thời gian nào đó rồi tan đi, do đó không có cái gì là th−ờng định, là thực, và cũng không thể có cái tôi cố định, bất biến. Một điểm t−ơng đồng khác nữa giữa Sartre và Đức Phật là đều đề cao tinh thần dám chịu trách nhiệm của con ng−ời. Con ng−ời phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về t− duy và hành động của chính mình. Tuy nhiên, cách giải thích của Sartre và Đức Phật về vấn đề này thì lại 7. Pr Jay E. Green, 100 Great Thinkers, Washington Square Press, 1967, p. 586. 8. J. P. Sartre, Chủ nghĩa hiện sinh - Đó là chủ nghĩa nhân đạo, M, 2004, tr. 20. Hà Thị Thùy D−ơng. Con ng−ời trong quan niệm 19 19 khác nhau. Sartre cho rằng: “Nếu con ng−ời đ−ợc tự do trở thành những gì mà chính mình làm ra, thì con ng−ời nhất thiết phải chịu trách nhiệm về các hành động của mình. Thiện hay ác, chính con ng−ời phải trả lời cho những hậu quả trong hành động của mình đối với chính mình và những kẻ khác”(9). Bởi vì mỗi cá nhân bị kết án phải tự do, đ−ợc tự do đ−a ra sự lựa chọn của mình nên kết quả sự lựa chọn đó nh− thế nào thì bản thân cá nhân phải tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình, chứ không thể đổ lỗi cho bất cứ ai, đổ lỗi cho hoàn cảnh. Nh− vậy, nếu tự do là tuyệt đối thì trách nhiệm cũng tuyệt đối nh− tự do. Trách nhiệm và tự do luôn luôn đi liền với nhau và là những ph−ơng diện hiện sinh quan trọng của con ng−ời. Nh−ng trách nhiệm ở đây là trách nhiệm hiện sinh (trách nhiệm tr−ớc bản thân mình), chứ hoàn toàn không phải là trách nhiệm tr−ớc một ng−ời nào đó, tr−ớc một cái gì đó (pháp luật, chuẩn mực xã hội, chuẩn mực đạo đức). Còn Đức Phật lại nêu ra luật Nhân quả, Nghiệp báo để nói lên tinh thần trách nhiệm của cá nhân và cộng đồng. Đức Phật dạy rằng: “Chính ta là kẻ thừa kế của hành động của ta, là ng−ời mang theo với mình hành động của mình” (Tạp A Hàm, 135). Nghĩa là con ng−ời phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về mọi hành vi và suy nghĩ của mình. Hiện nay, chúng ta sinh ra trong hoàn cảnh tốt hay xấu đều do hành động tốt xấu của chúng ta từ kiếp tr−ớc chuyển đến mà thôi. Nếu đời tr−ớc hành động ác thì đời này sinh ra trong hoàn cảnh xấu, không vừa ý. Nếu đời tr−ớc hành động thiện thì đời này ta sinh ta gặp hoàn cảnh tốt, mọi việc đều nh− ý. Do đó, dù gặp hoàn cảnh nào, chúng ta cũng can đảm nhận chịu, không than thở oán trách ai. Nh− vậy, nếu triết học hiện sinh của Sartre nhấn mạnh đến tinh thần tự chịu trách nhiệm của con ng−ời trong đời này, trong hiện tại thì Phật giáo có xu h−ớng thiên về đời sau, trong t−ơng lai. Mặc dù có những cách lí giải, quan niệm khác nhau nh−ng khi đặt con ng−ời vào trọng tâm nghiên cứu của mình, cả Sartre và Đức Phật đều có sự gặp gỡ khi nhìn nhận về thân phận của con ng−ời cũng nh− trong khi đánh giá cao vai trò của con ng−ời, con ng−ời có khả năng quyết định bản chất cũng nh− vận mệnh của mình, con ng−ời là cứu cánh của chính mình, có thể tự giải thoát cho mình khỏi mọi ràng buộc của hoàn cảnh Điều đó chứng tỏ rằng cả triết học hiện sinh của Sartre và Phật giáo đều là những học thuyết nhân bản, đề cao con ng−ời, vì con ng−ời, có mục đích đem lại một cuộc sống tốt đẹp hơn, có ý nghĩa hơn cho con ng−ời. Đây cũng là những học thuyết triết học “nhập thế”, tích cực và năng động vì nó tin t−ởng vào hoạt động của con ng−ời, chứ hoàn toàn không phải bi quan, chán nản nh− nhiều ng−ời đã từng nhầm lẫn. Sự t−ơng đồng trong quan niệm của Sartre và Đức Phật về con ng−ời đã nói lên một vấn đề rất có ý nghĩa rằng: Bất chấp sự khác biệt về thời đại, về hoàn cảnh lịch sử xã hội, những t− t−ởng lớn vẫn luôn tìm thấy mối t−ơng giao, sự gặp gỡ nhất định trong khi giải quyết những vấn đề lớn, có tính muôn thủa của mọi thời đại - vấn đề con ng−ời./. 9. Pr Jay E. Green, 100 Great Thinkers, Washington Square Press, 1967, p. 586.
File đính kèm:
- con_nguoi_trong_quan_niem_cua_phat_giao_va_triet_hoc_hien_si.pdf